Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3607. Thiên hạ ai có thể dẫn trước Khương Vọng? (tt)



Chương 3607. Thiên hạ ai có thể dẫn trước Khương Vọng? (tt)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong màu máu đột nhiên bắn ra, Ngư Quảng Uyên nhìn thấy kiếm khí mãnh liệt như nước thủy triều, từng cơn sóng tới tấp phá núi đắp biển mà tới. Trong cơn kiếm triều vô tận kia, có một đường vạch cực kỳ rõ ràng, phóng ra khỏi kiếm triều, đột nhiên chặn đứt tầm nhìn, phóng tới trước mặt.
Giương mắt nhìn kiếm triều ào tới, mở ra một tia sáng!
Quá nhanh, quá đột ngột, quá sắc bén.
Quả thực không có nhân quả, không biết bắt nguồn từ đâu.
Ngư Quảng Uyên lập tức nhắm chặt mắt, Nguyên Huyết Cương Khí hộ thân nhưng vẫn có hai dòng huyết lệ chảy xuống, mắt đã bị rạch thương.
Trong lúc nhắm mắt, hắn ta cũng búng ra một khúc xương trắng, một mảnh thịt.
Xương trắng và thịt đỏ lẫn lộn giữa không trung, tạo nên một vẻ lộng lẫy.
Lấy xương trắng làm cột gỗ, lấy máu thịt làm nan tre, bện thành một hàng rào bằng xương bằng thịt không thể phá vỡ, bảo hộ hắn ta trong phạm vi ba thước xung quanh.
Cái gọi là pháp thuật siêu phẩm của Hải tộc, cốt nhục không rời.
Thế nhưng lại chia lìa trong nháy mắt!
Pháp quy về pháp, thuật quy về thuật.
Đạo nguyên đều bị xé rời.
Hàng rào bằng thịt trở về là xương thịt.
Tia sáng đột ngột phóng ra kia có một sự sắc bén vô song, như một dải đai lưng, đè lên đai lưng của Ngư Quảng Uyên, cắt đi ba phần năm vòng eo rồi mới bị bàn tay dính đầy máu của hắn ta bắt lấy.
Lưỡi kiếm này gần như chém ngang lưng hắn ta!
Thiên kiêu tuyệt đỉnh của Hải tộc đương thời, hiền sư mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi, tốn tại từng tranh phong với kiêu mệnh…
Vậy mà vừa chạm mặt đã bị thương!
Đây là kiếm thuật gì? Đây là sát pháp bực nào?
Ngư Quảng Uyên tự thấy mình linh giác phi phàm, nhưng trước đó lại không hề phát hiện ra kiếm này.
Máu thịt trong tay hóa thành hỏa lò, nung chảy lưỡi kiếm quá mức đột ngột kia, thân thể không ngừng bay ngược ra sau, máu thịt trên eo như sóng biển trập trùng, vết thương nháy mắt đã lành lại.
Hắn ta mở đôi mắt đã khỏi hẳn ra.
Nhưng lại thấy…
Kiếm triều vô biên ập tới, một bộ thanh sam đứng trước sóng triều.
Mấy năm trước có nghe nói, mấy ngày trước gặp không thấy mặt, hôm nay lại tương phòng.
“Khương Vọng!” Ngư Quảng Uyên giận dữ quát.
Khương Vọng trở tay một cái, tùy ý xóa đi u quang, Bạc Hạnh Lang thu, Trường Tương Tư hiện.
Lười nói, chân đạp kiếm triều rời khỏi kiếm triều.
Kiếm triều cuộn xoáy, xông tới Khổ Đắc phù đảo.
Thân thể bay giữa không trung tạo thành một dải cầu vồng màu xanh, kề sát Ngư Quảng Uyên.
Ánh kiếm bùng lên thành nộ hải, hai vị thiên kiêu đại diện cho tộc của mình lao vào chém giết!
Thần ấn sơn Hải điển uy chấn thiên hạ của Hoàng Duy Chân, Khương Vọng chỉ học được hai thức.
Dựa vào năng lực ẩn giấu của Họa Đấu Ấn là không thể giấu được cường giả đẳng cấp như Ngư Quảng Uyên, hoàn thành một màn tập kích kinh diễm như vậy.
Một kiểm ẩn giấ trong Họa Đấu Ấn này của hắn, chém ra một tia rạch trời, dễ dàng mượn một kiếm vô danh của Dịch Thắng Phong thoát khỏi cảm quan của kẻ khác.
Hai kiếm một ấn phối hợp hoàn mỹ.
Dịch Thắng Phong lấy thần thông tâm huyết làm cơ sở, sáng tạo ra một kiếm nằm ngoài cảm quan, thường giết địch trong lúc không hề hay biết.
Kỳ đồ của Khương Vọng có năng lực cảnh báo tương tự, nhưng yếu hơn nhiều so với Tâm Huyết Lai Triều, vẫn luôn muốn dựa vào kỳ đồ để bắt chước một kiếm của Dịch Thắng Phong, nhưng chưa từng thành công.
Cho đến chuyến đi tới Yêu giới lần đó, kỳ đổ khai hoa, lại càng thành thạo Bạc Hạnh Lang, cho nên mới phục chế thành công.
Lần đầu tiên hiển hiện phong mang là ngay trên thân Ngư Quảng Uyên.
Cho hắn ta một đòn cả đời khó quên.
Bởi vì Ngư Quảng Uyên có thần thông đặc thù, một kiếm này chưa thể khiến hắn ta thực sự trọng thương, nhưng cũng giúp Khương Vọng chiếm được tiên cơ.
Như cuồng phong mưa rào trút xuống tàu lá chuối, giết đến độ tiếng kiếm vang không ngớt.
Trên phù đảo Khổ Đắc, cả Hải tộc lẫn Nhân tộc đều chấn động.
Hải tộc đều biết Ngư Quảng Uyên cường đại nhường nào, người ở đây đều từng trải qua áp bách khiến lòng người tuyệt vọng của Ngư Quảng Uyên, nhưng lúc này rõ ràng Ngư Quảng Uyên lại bị đánh không có sức đánh trả!
Thiên hạ ai có thể dẫn trước Khương Vọng?
Nhĩ Tiên Nhân Tọa Quan Tự Tại Nhĩ, phàm là người có âm thanh thì đều tới chầu. Một thân kiếm thuật thông thiên triệt địa tùy ý vung múa, mặc ngươi muôn vạn pháp, ngàn vạn thuật, chiếm trước một bước, từng bước dẫn đầu!
Nhưng trong trận chiến khốc liệt dồn dập gần như không thở nổi này, Ngư Quảng Uyên lại cười như điên.
“Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên kiêu mệnh!”
Mắt hắn ta đỏ ngầu bạo ngược, động tác lại cực kỳ tỉnh táo. Một thanh đao hẹp mưa gió bất động, tuy bị áp chế, nhưng vẫn bám chặt lấy đao vững như thành trì kiên cố.
“Bạch Tượng Vương nói ngươi là kiêu mệnh Nhân tộc, cường giả võ đạo Nhị Thập Lục Trọng Thiên hộ tống bảo vệ ngươi. Hôm nay ta đã thấy kiếm của ngươi, không phụ tiếng thơm.”
Trong một khoảnh khắc nào đó, sau lưng hắn ta xuất hiện một hư ảnh khổng lồ.
Đó là một bộ giáp trụ màu máu, nón trụ có hai sừng, trên sừng có thần văn. Bên trong giáp trụ trống rỗng, không tồn tại Hải tộc cụ thể nào chống đỡ, nhưng lại giống một Hải tộc cường đại, cứ vậy đứng sừng sững uy nghiêm.
Khoảnh khắc bộ giáp trụ màu máu này xuất hiện, khí tức của Ngư Quảng Uyên cũng tăng vọt, cảm giác áp bách cường đại như hóa thành thực chất, khiến không gian cũng nổi lên gợn sóng.
“Nhưng sao ngươi dám…” Đôi mắt đỏ như máu của Ngư Quảng Uyên đột nhiên trợn trừng, tóc dài bay loạn: “Đến! Tìm! Ta!”
Hư ảnh giáp trụ khổng lồ màu máu kia giơ ngang bàn tay, như một bức tường cao không thể vượt qua, ngăn chặn kiếm thế tự như cuồng phong mưa rào ở bên ngoài.
Từ đây lập quy tắc, không có lệnh không được phép tới gần! Hết chương 3607.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad