Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1897: Khương Thuật trả lời (2)

Chương 1897: Khương Thuật trả lời (2)
Người này mặt mày sáng sủa, ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng là Thuần Vu Quy – một trong thiên kiêu song bích của Cảnh quốc cùng nổi danh với Triệu Huyền Dương!
Đối mặt Kế Chiêu Nam khí thế lừng lẫy bước lên trước, ra thương, từ đầu tới đuôi Triệu Huyền Dương chưa từng nhúc nhích nửa phần, thậm chí đôi mắt cũng không chớp một cái.
Lúc này y cũng chỉ mỉm cười với Khương Vọng: “Người mà ta chờ cũng tới rồi.”
Y cũng không thèm nhìn Kế Chiêu Nam và Thuần Vu Quy dù chỉ là một cái liếc mắt, bắt lấy tay Khương Vọng, thẳng tắp bay lên không, đi về hướng tây.
Phía sau, là hai tu sĩ cấp bậc Thần Lâm chiến đấu ầm ầm nổ vang.
Ánh sáng giao cắt, tiếng động rầm rầm giống như trời sụp đất nứt.
Nhưng đều không liên quan gì tới bọn họ.
...
Tề đế Khương Thuật là hùng chủ gây dựng bá nghiệp của Đại Tề, “sự đáp trả” của ông ta cũng không dừng ở trong Trung Sơn quốc.
Cùng thời gian, ở trấn thứ bảy của Trường Hà cửu trấn, trên Bệ Ngạn kiều, một người cao lớn cường tráng, thân khoác trọng giáp, đi tới từ đầu kia của cây cầu.
Như ác thú, như hùng sư, trong lúc đi lại có cảm giác áp lực như núi cao đè xuống người.
Mà ở đầu bên này của cây cầu, một người đàn ông nhã nhặn mặc quần áo văn sĩ đứng đó.
“Hãy dừng bước đi.”
Người đàn ông văn nhã thở dài nói.
Thân hình cường tráng mặc trọng giáp cũng không dừng lại, như cũ đi nhanh về phía trước.
Người đàn ông nhã nhặn lại nói: “Sư Minh Thành, ngươi cần gì phải làm thế?”
Người đàn ông cường tráng mặc trọng giáp này lại là thống soái Đông Tịch quân Đại Tề Cửu Tốt, Sư Minh Thành!
Người này có cái tên đức hạnh cao thượng, ôn tồn lễ độ, vẻ bề ngoài lại là cao lớn thô kệch, hình dáng như ác thú, tính cách cũng nổi tiếng là dữ dằn như lửa.
Hắn ta nghe vậy chỉ là cười gằn: “Bùi Tinh Hà, ngươi không nên hỏi ta vấn đề này chứ?”
Cái tên Bùi Tinh Hà này, ở Trung Vực gần như không người không biết.
Bởi vì y đúng là thống lĩnh của Sát Tai quân – một trong Cảnh Bát Giáp!
Giờ này khắc này, y lại ở trên Bệ Ngạn kiều giằng co với người khác.
Bùi Tinh Hà lắc đầu: “Ngươi là thống soái của một quân, tọa trấn sau Vạn Yêu Môn, vốn nên thống lĩnh sĩ tốt, ổn định chiến tuyến phạt yêu. Mà ngươi lại nhẹ nhàng rời đi, trở về hiện thế. Đây có phải là coi nhẹ trách nhiệm, xem nó như trò đùa?”
“Ngươi dạy ta làm việc?”
Sư Minh Thành tiếp tục đi tới phía trước.
“Vì một tên tu sĩ Nội Phủ nhỏ nhoi, liên lụy đến loại nhân vật cấp bậc cao như ngươi, đáng giá sao?”
Bùi Tinh Hà nhíu mày nói: “Huống hồ chuyện này cũng không phải là Cảnh quốc ta oan uổng hắn, hắn quả thật có quan hệ không trong sạch với Ma tộc. Ta có thể lấy chứng cứ cho ngươi xem!”
Sư Minh Thành vặn vẹo cổ, chỉ tiếp tục đi tới phía trước: “Nói những việc này không có ý nghĩa. Hôm nay không giao người ra, ta sẽ bẻ gãy đầu thằng nhãi ranh Triệu Huyền Dương kia. Nếu không ngươi thử xem có thể ngăn cản ta được hay không!”
Thái độ của Sư Minh Thành vô cùng minh xác.
Tru ma, không có vấn đề. Bắt ma gian thẩm vấn, không có vấn đề.
Nhưng người của Tề quốc phải do Tề quốc tự tra, Tề quốc tự thẩm vấn.
Hắn ta căn bản không tranh cãi gì với bên Cảnh quốc trước khi xác nhận sự an toàn của Khương Vọng. Chứng cứ thật hay giả cái gì, hắn ta cũng không để ý đến.
Chỉ có một câu, giao người!
Cho dù Khương Vọng là ma gian, vậy cũng phải để Tề quốc tự thẩm vấn!
Người của Cảnh quốc tự cho mình là thiên hạ đệ nhất, nhưng mà chưa chân chính đánh nhau, ngươi là thứ gì chứ!?
Nói đến mức này, cho dù tính tình của Bùi Tinh Hà tốt đến cỡ nào, cũng có chút khó có thể nhẫn nại.
Phải biết rằng y ôn tồn nói chuyện với Sư Minh Thành cũng không phải là Cảnh quốc sợ Tề quốc. Khìn khắp thiên hạ, Cảnh quốc nào có sợ ai? Chỉ là bọn hắn đã được lợi ích, không cần thiết hùng hổ doạ người. Suy tính từ góc độ đại cục, cho Tề quốc một cơ hội chịu thua mà không bị mất mặt mà thôi.
Không nghĩ tới người Tề quốc thế mà dẫm lên cơ hội này, trực tiếp nhảy lên cưỡi đầu cưỡi cổ Cảnh quốc.
Như thế mà nhịn được thì còn có gì không nhịn được.
Sắc mặt của y trở nên lạnh lùng: “Tề quốc thật sự muốn khơi mào chiến tranh chỉ vì một tên tu sĩ Nội Phủ ư?”
Bàn tay to của Sư Minh Thành vung lên: “Bệ hạ đã gửi thư nói cho ta biết, Khương Vọng là người Tề quốc, sự an nguy của người Tề là gốc rễ của quốc gia. Tôn nghiêm của Tề quốc không thể bị khiêu khích. Vì một người của Tề quốc ta, không tiếc chết vạn người Tề quốc!”
Hắn dữ dằn nhìn Bùi Tinh Hà: “Cảnh quốc các ngươi đã chuẩn bị tốt tinh thần chết trận vạn người chưa?”
Ở trên Bệ Ngạn kiều vù vù gió thổi, thống soái Sư Minh Thành của Đông Tịch quân Tề quốc và thống soái Bùi Tinh Hà của Sát Tai quân Cảnh quốc…
Giương cung bạt kiếm!
Thật giống như hai nước Tề Cảnh ở sau lưng, hai quái vật khổng lồ hùng cứ hiện thế, cách không gian nhìn nhau, lẫn nhau lộ ra răng nanh!
“Nếu ngươi đã nói tới mức này.”
Bùi Tinh Hà mặt không biểu tình, bước lên đón nhận: “Ta phải thử xem trường đao của ngươi!”
Sóng dữ trút ra, cầu đá bắc ngang.
Trên cầu, hai vị chân nhân đương thời lập tức đụng vào nhau!
Ngày này, Triệu Huyền Dương bắt Khương Vọng ở Trung Sơn quốc, Kế Chiêu Nam rút thương ngăn cản.
Lại có Thuần Vu Quy xuất hiện, chiến đấu với Kế Chiêu Nam ở Trường Nhai.
Triệu Huyền Dương nhân cơ hội bắt đi Khương Vọng.
Lại có Sư Minh Thành rời đi Vạn Yêu Môn, trở về hiện thế, tự mình đòi giao ra Khương Vọng mang về nước, mà Bùi Tinh Hà ra mặt ngăn trở.
Hai bên giao tiếp không có kết quả, quyết chiến tại Bệ Ngạn kiều!
Từ xưa đến nay, việc thông ma cũng không hiếm thấy. Nhưng phần lớn lặng yên không một tiếng động xử lý mất. Phần lớn mọi người ở hiện thế đều rất khó cảm nhận được tính chân thật của “Ma”.
Xa xôi đến mức... Giống như biên hoang là một thế giới khác.
Nhưng bởi vì lúc này đây người có liên quan là Khương Vọng, quán quân Hoàng Hà Hội, đệ nhất Nội Phủ hiện thế, một chiến thành danh ở Hoàng Hà Hội vừa mới kết thúc không lâu, thiên hạ đều biết tên.
Lại bởi vì người ra tay truy bắt chính là thiên kiêu Triệu Huyền Dương nổi danh Cảnh quốc từ lâu.
Việc này gây ra sự chú ý vô cùng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad