Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1720: Ai chưa từng thương tâm (2)

Chương 1720: Ai chưa từng thương tâm (2)
Trong trường hợp muôn người chú ý này, tại thời điểm quan trọng trong trận quyết chiến đỉnh phong này.
Hắn ta bỗng đưa ánh mắt rời khỏi đài diễn võ, chuyển tới phía dưới đài!
Dưới đài có cái gì?
Giờ phút này, còn có thể có cái gì, quan trọng hơn cả trận chiến đấu này chứ?
Đây là cuộc chiến sinh tử, cuộc chiến vinh quang, cuộc chiến vì tương lai!
Mọi người thuận theo ánh mắt của hắn ta mà nhìn tới.
Dưới đài có thể có cái gì chứ?
Dưới đài trống không.
Chỉ có một người...
Một người đẫm nước mắt!
Một bộ áo xanh che đi thân hình thẳng tắp, danh kiếm treo bên eo, đeo một chiếc ngọc bội vô danh.
Không nhúc nhích, thế nhưng nước mắt lại rơi như mưa.
Không nói lời nào, nhưng cũng là anh hùng thiên hạ!
Đó là thiên kiêu của Đại Tề, Khương Vọng, được vinh dự là một trong bốn Nội Phủ Cảnh mạnh nhất toàn thiên hạ.
Hung hãn đánh bại thiên kiêu tuyệt đỉnh của Sở quốc - Hạng Bắc, hiện tại đang đứng dưới đài xem trận chiến, Khương Vọng!
Triệu Nhữ Thành nhìn hắn.
Hắn cũng đang nhìn Triệu Nhữ Thành.
Trên đài dưới đài, hai người đối mặt.
Đây là lần gặp mặt muộn màng sau hai năm.
Từ khi thành Phong Lâm bị phá, bọn họ chưa từng gặp lại!
Đã từng coi là, lần chia tay tại Đạo Huân Điện, cũng đã là vĩnh biệt.
Khi đó, bọn họ rõ ràng chỉ là cùng nhau hoàn thành một nhiệm vụ, chia chác đạo huân, tự mình về nhà. Thế nhưng tại sao, từ đó đã không còn "nhà" nữa?
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Triệu Nhữ Thành, ngày thường hay khóc hơn, lại không chảy ra bất cứ giọt nước mắt nào.
Khương Vọng, ngày thường kiên cường hơn, lại là nước mắt rơi như mưa.
"Khương Vọng"
Triệu Nhữ Thành khôi phục giọng nói ban đầu của mình, giọng nói không còn khó chịu nữa.
Khoảng thời gian săn ma tại Biên Hoang, đã mài mòn sự ngây ngô của y.
Lúc này để lộ khuôn mặt, là một bất ngờ, thế nhưng y tiếp nhận vô cùng nhanh chóng, cũng lựa chọn đối mặt.
Nét mặt của y rất nghiêm túc, cũng rất chân thành.
Cho nên, hiện tại Triệu Nhữ Thành trên đài diễn võ lại càng giống huynh trưởng hơn, mà Khương Vọng ở dưới đài diễn võ lại lộ ra vẻ yếu ớt bất lực.
Y nói: "Về sau huynh hãy làm người nước Tề đi, làm quan nước Tề, tiếp tục đi trên con đường của mình, vui vẻ mà sống. Chuyện trước kia, cũng nên buông bỏ rồi. Trang quốc nợ huynh, ta sẽ giúp huynh đòi lại. Trang quốc nợ đại ca, ta sẽ đòi giúp huynh ấy.
Ta sẽ giành được quán quân, con đường về sau, ta sẽ đi. Mọi thứ đều để ta tới gánh chịu đi"
Trang quốc?
Trang quốc nợ Khương Vọng? Trang quốc nợ hắn cái gì?
Các khán giả liền lập tức nghĩ đến việc thiên kiêu Lâm Chính Nhân của Trang quốc từ bỏ thi đấu!
Tại sao Tề quốc lại gặp phải Trang quốc ngay vòng đầu thi đấu chính thức? Tại sao Lâm Chính Nhân lại sợ kẻ địch tới như vậy, lấy cớ Huyết Quỷ phản phệ mà từ bỏ thi đấu?
Trong chuyện này, đã ẩn đi rất nhiều chuyện xưa, có quá nhiều bí ẩn!
Khương Vọng nhìn Triệu Nhữ Thành, giống như mãi mãi đều không đủ vậy, nhìn với vẻ bình tĩnh.
Không nói gì.
Hắn không nói ra lời.
Ảo tưởng lại trở thành sự thật, suy đoán xa vời kia lại xuất hiện trong hiện thực.
Huynh đệ mà hắn tưởng vĩnh viễn sẽ không còn thấy được, hiện tại lại đứng trước mặt hắn.
Đoạn đường đã đi qua...
Quá mệt mỏi, quá khổ sở!
Mặc dù hắn chưa từng phàn nàn, chưa từng lười biếng chút nào.
Thế nhưng cũng có lúc, hắn cũng mong muốn có người cùng gánh chịu với mình.
Thế nhưng, ai có thể cùng gánh chịu đây?
Trên đời này, ngoài người từng trải qua cảnh tượng kia, ai có thể thông cảm được với mình chứ?
Hắn không biết tại sao mình lại rơi lệ.
Hắn rõ ràng chỉ cảm thấy sướng, vô cùng vui sướng, vui sướng tới mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài, thế nhưng hắn không thể ngăn cản từng giọt lệ cứ rơi.
Hắn vui sướng tới mức rơi lệ, lại không nói nổi câu nào.
Hẻm nhỏ, phố dài, quán xưa, chuyện cũ thường tại trong giấc mộng.
Chớ cười anh hùng sao rơi lệ, ai mà chẳng có chuyện thương tâm!
Trên khán đài, Diệp Thanh Vũ đột ngột nhìn về phía Diệp Lăng Tiêu.
Nếu như muốn làm cái gì đó nhằm vào Trang quốc trên Quan Hà Đài này, có lẽ Vân quốc có thể cung cấp một vài chứng minh.
Diệp Lăng Tiêu cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ truyền âm trả lời:
"Việc này cũng không dễ đâu, cứ xem tình hình diễn biến ra sao đã."
Không nói tới hai người trẻ tuổi này, chỉ là thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi.
Dù là hai người trên đài dưới đài kia, thật sự có thể đại biểu cho Mục quốc và Tề quốc.
Trang quốc cũng là một quốc gia có Chân Nhân trấn giữ, diện tích hơn bốn ngàn dặm, binh hùng tướng mạnh.
Là cái đinh mà Cảnh quốc đóng vào Tây cảnh, cũng là thế lực mạnh nhất của Đạo Tông tại Tây cảnh.
Kẻ nào dám xâm lấn, thì Cảnh quốc - cũng xem như Đạo Tông quốc tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mặc kệ.
Ngươi không thấy, dù Lâm Chính Nhân của Trang quốc làm mất hết thể diện, Cảnh quốc cũng chưa từng ép buộc giết chết để tế cở à.
Xét tới ngọn nguồn, cũng là bản thân Trang quốc đã có đủ sức nặng rồi.
Mà trên đài diễn võ, sau khi Triệu Nhữ Thành nói xong những lời đó, lập tức quay đầu trở lại, nhìn về phía Hoàng Xá Lợi.
Khi y nhìn về phía Hoàng Xá Lợi, trong đôi mắt đào hoa mỹ lệ đa tình kia, chỉ còn lại lạnh lẽo.
Trong người y, có tiếng kiếm rít vô cùng kinh khủng.
Mà khuôn mặt tươi cười của Hoàng Diện Phật tại ấn đường y, đã bị phá hủy chỉ trong nháy mắt!
"Hoài Đế đẹp đến mức không hợp lẽ thường, tinh thông âm luật, thi họa song tuyệt, dáng về khuynh đảo thiên hạ, có người cho rằng ngài chỉ có thể làm quý tử vào thời bình, không thể làm chí tôn trong thời loạn."
~--- [Tần thư - Hoài Đế Bản Ký] Hoàng Xá Lợi đầu đội Lôi Âm Tháp, tay cầm Phổ Độ Hàng Ma Xứ đứng trên diễn võ đài, ngưng thần chờ đợi.
Triệu Nhữ Thành ánh mắt lãnh đạm lạnh lẽo, ý đồ muốn phá phật ấn, vào thế chuẩn bị tiến lên.
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
Vô cùng uy nghiêm, như quy tắc thiên địa.
Một cỗ thanh âm khiến người ta không thể không nghe, không thể không phục tùng.
"Trẫm vừa rồi còn đang suy nghĩ vị mỹ nam tử này là người phương nào. Hiện tại ngược lại đã biết rõ rồi"
Đây là thanh âm của hoàng đế Đại Tần!
Ố phía bắc của trụ Lục Hợp, một chiếc long bào màu đen tuyền khẽ khàng lay động.
Âm thanh này tựa như bắt nguồn từ Cửu Thiên, du hành khắp Lục Hợp, vang lên khắp Bát Hoang.
"Doanh Tử Ngọc, sao ngươi lại đến đây?"
P⁄S:
Hẻm nhỏ, phố dài, quán xưa, chuyện cũ thường tại trong giấc mộng.
Chớ cười anh hùng sao rơi lệ, ai mà chẳng có chuyện thương tâm!
- "Vô Để" - Tình Hà Dĩ Thậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad