Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3351. Đã ở ngoài Bảo Sơn, còn không vào Bảo Sơn? (2)



Chương 3351. Đã ở ngoài Bảo Sơn, còn không vào Bảo Sơn? (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu Vũ Trinh cảm nhận được nguy hiểm, vô thức nhích lại gần Hùng Tam Tư mấy bước.
Hùng Tam Tư che mặt, khoác áo choàng kín mít lại không suy nghĩ mông lung như đồng bọn của mình, hắn ta chỉ bình tĩnh nhìn Dương Dũ, phát ra âm thanh như hai viên đá đụng vào nhau: “Ngươi nhận ra ta?”
Dương Dũ nhẹ giọng nói: “Có từng nghe nói.”
Tiếng chuông vừa vang lên ban nãy khiến cả thân xác và linh hồn đều chấn động thoáng chốc, giờ nghe được hai chữ “nghe nói” này, Hùng Tam Tư khó tránh khỏi có hơi mẫn cảm, lạnh lùng nói: “Ồ?”
Dương Dũ không đáp lại, chỉ nghiêng người một cái, thoát khỏi khí cơ tỏa định của Hùng Tam Tư, nhường ra vị trí, ánh mắt dời đi như đang ám chỉ điều gì đó.
Sau đó nơi tầm mắt của hắn ta hướng vào đột nhiên hiện lên một khe hở tràn ngập ánh sáng.
Thoạt đầu chỉ là một khe hở, sau đó có dây leo bò ra, dây leo lại nở ra hoa, hương hoa lan tỏa giữa thiên địa! Giờ khắc này nó giống như một cánh cửa được tô điểm bằng hoa tươi, được một ánh kiếm giống như sợi nắng đẩy ra!
Lộc Thất Lang tuấn dật phi phàm cầm kiếm bước tới, trở tay một cái, cánh cửa hoa thu lại vào lòng bàn tay, thu lại cả mùi hương đầy phòng. Đôi mắt lướt một vòng xung quanh, mỉm cười nói: “Các vị còn chờ bên ngoài, đã ở ngoài Bảo Sơn, còn không vào Bảo Sơn?”
“Đồ ăn còn chưa lên đủ, sao mà mở tiệc được?” Giọng nói này vang lên từ một đóa sen màu đen.
Chẳng biết đóa hắc liên này xuất hiện trong mật thất từ lúc nào, chẳng mấy chốc đã phóng to, cánh sen mở ra, đứng bên trong là Thử Già Lam mặt mày hung tợn.
Mang theo Tri Văn Chuông giáng lâm thành Ma Vân, là Thiên Bảng tân vương Cổ Nan Sơn – Dương Dũ chứ không phải Bồ Tát La Hán gì đó.
Thứ Già Lam hoàn toàn có dũng khí cạnh tranh với hắn ta.
Tin tức nên truyền ra đã truyền ra, Hắc Liên Tự không sợ bất cứ tổ chức nào trong thiên hạ. Yêu Vương cùng thế hệ, không có mấy kẻ có thể khiến Thử Già Lam kiêng dè.
Trẻ con vắt mũi chưa sạch sao mà nhấc được chùy ngàn cân.
Tri Văn Chuông có mạnh như thế nào đi chăng nữa, Dương Dũ có thể mượn được mấy phần? Không thể nào để lỡ được!
Chẳng những không thể để lỡ mà có cơ hội còn phải cướp về thưởng thức.

Trong mộng mẹ hiền rơi nước mắt, tường thành vương kỳ lại đổi ngôi!
Hiển nhiên trong mật thất Thần Tiêu dưới màn đêm mờ ảo, một nhóm yêu quái xông vào như cưỡi ngựa xem hoa.
Viên Mộng Cực trong nhà tổ Viên gia càng tìm hiểu càng cảm thấy khó chịu: “Cả thế giới đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ mình Viên Mộng Cực ta là bị cho ra rìa sao? Hỏng rồi, ta bị cả đoàn nhắm vào rồi!”
Viên Giáo Chinh cũng không nuốt trôi chén rượu của mình.
Nghĩ lão Viên ông ta anh hùng một đời, dựa vào thực lực của bản thân gây dựng nên một gia tộc thượng lưu tại thành Ma Vân, ăn sâu bén rễ, cành lá xum xuê tại đây, cạnh tranh với Vũ gia, Khuyển gia. Tiếc là anh hùng tuổi xế chiều, không có ai kế tục!
“Ngươi nhìn Chu gia, Khuyển gia, Vũ gia đi, cả đám đều đã có ý tưởng từ lâu, đều đã bày mưu tính kế, ngay cả Lộc Thất Lang của Thần Hương Hoa Hải, Thử Già Lam của Hắc Liên Tự đều đã mò đến tận cửa! Chỉ có ngươi là không chịu động não! Một đám yêu quái dự yến hội ở Phi Vân Lâu, chỉ có ngươi là thật sự tới ăn!” Viên Giáp Chinh càng nói càng tức, quắc mắt trừng hắn ta: “Trong nhà không cho ngươi ăn hay gì?”
Viên Mộng Cực nói với vẻ ấm ức: “Không phải con cũng đã an bài đối phó Xà Cô Dư rồi sao?”
Viên Giáp Chinh sửng sốt đờ mặt ra: “Con mẹ nó ngươi còn nhớ tới Xà Cô Dư!”
Ông ta nhấc chân lên, đạp cho Viên Mộng Cực ngã chổng vó.

Lộc Thất Lang, Thử Già Lam liên tục hiện thân.
Trong mật thất Thần Tiêu, sắc mặt Vũ Tín càng ngày càng khó coi, mật thất ban nãy còn rộng rãi thông thoáng, chớp mắt một cái đã trở nên chật chội... Ngoại trừ Viên Mộng Cực thì những người có thể tới hay không thể tới đều đã tới cả rồi. Sao mà giống như đều ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm chờ ông đây mở cửa?
Tình huống này, trùng hợp đến nỗi không thể nào giải thích.
Mưu đồ đã lâu chính là đáp án duy nhất.
Không biết từ lúc nào miếng bánh ngon này của mình đã bị kẻ khác để mắt tới.
Mấy cái tên tiểu yêu âm hiểm này! Đám ăn cướp vô sỉ!
“Đồ ăn còn chưa lên hết là có ý gì?” Chu Tranh ôm đàn bất động, hỏi ra nghi vấn trong lòng Vũ Tín.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng chờ, Chu công tử làm chim sẻ đương nhiên là rất hợp lý. Nhưng bên cạnh còn có một bầy chim sẻ đi theo thì không vui chút nào… Trước mắt bọ ngựa chỉ có một con, còn chim sẻ thì hết con này tới con khác.
Còn tới nữa?
Đã xong chưa vậy?
Mẹ nó chứ Vũ Tín làm công tác bảo mật kiểu gì thế?
Lên đường lớn bán bánh hấp đi, giỏi quảng cáo thế cơ mà!
Thử Già Lam khinh thường trả lời câu hỏi của Chu Tranh, chỉ chăm chăm nhìn xuống bên dưới.
Cho dù đang ở trong mật thất Thần Tiêu, chỉ nhìn thấy sànn gạch màu trắng bạc, không cách nào nhìn xuyên thấu vật cản thực như thế này, nhưng hắn ta tin tưởng tổ chức thần bí đằng sau Thái Bình Quỷ Sai và khuyển yêu thần bí kia đều đang nhìn chằm chằm nơi này.
Hắn ta tin rằng Thái Bình Quỷ Sai tự cao tự đại tuyệt đối sẽ không từ chối lời khiêu chiến này.
Tới đi, Thái Bình Quỷ Sai, tới Thần Tiêu bí tàng này, tách rời sức ảnh hưởng của tổ chức, để chúng ta phân định thắng bại! Để ta xem xem đao của ngươi có sắc bén như vậy hay không!
Không chỉ một mình Thử Già Lam nghĩ như vậy.
Thấy tình cảnh này, Lộc Thất Lang cũng nhớ tới cái tên Sài A Tứ cao thâm khó dò, thiện ác khó phân kia. Nếu gã tiến vào Thần Tiêu bí tàng trước một bước, bị tên kia giở trò sau lưng thì đúng là nguy hiểm.
Cho nên cũng rút kiếm, cúi xuống quan sát.
Tới đi, Sài A Tứ, để ta xem xem rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào.
… Hết chương 3351.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad