Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2906 - Mộng Nhân Lai Thư (2)



Chương 2906 - Mộng Nhân Lai Thư (2)




Chương 2906: Mộng Nhân Lai Thư (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vũ Văn Đạc im lặng trong nháy mắt.
Sau một lúc lâu, y mới nói: “Đó không phải là người mà ta có thể nói chuyện cùng.”
Khương Vọng lại càng cảm thấy kinh ngạc. Rốt cuộc người tên Đồ Hỗ này có lai lịch như thế nào?
Cái tên gia hỏa Vũ Văn Đạc lỗ mãng trời không sợ đất không sợ, lại còn đường đường là con cháu chân huyết của Vũ thị, thế mà thậm chí không dám nói chuyện ư?
Nếu vẻn vẹn chỉ có chức vụ kim miện tế tư và gia môn Tử thị,
Thì cũng không đủ để chống đỡ lực uy hiếp đến mức độ này.
Nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười mỉn: “Xem ra đây là một nhân vật cực kỳ lợi hại, trước đây là ta thất lễ rồi.”
Vũ Văn Đạc nghiêm túc nói: “Sau lần này, hầu gia tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều với ông ta. Nếu không, sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết.”
Khương Vọng cực kỳ kinh ngạc khi nghe Vũ Văn Đạc bình luận như vậy, thì thế hỏi: “Một nhân vật có quá nhiều phiền phức trên người như ông ta, lại làm chủ trì ở một trọng địa ngoại giao như miếu Mẫn Hợp sao?”
Nếu quả thật là như vậy, thì hắn thực sự nghi hoặc về việc dùng người của Mục đình.
Quan viên chủ trì ngoại giao nào lại không phải là loại khôn khéo linh hoạt, có đầy đủ tiềm lực? Loại vị trí quan trọng này có thể phản ánh ý chí của quốc gia ở một mức độ nhất định nào đó, nghĩ thế nào thì cũng không nên để một người rắc rối đủ đường chấp chưởng mới đúng.”
Nhưng Vũ Văn Đạc không nói thêm lời nào nữa.
Khương Vọng cố tình đợi đến khi kết thúc cuộc thách đấu phúc địa vào ngày 15 tháng 6.
Sau khi trận chiến kết thúc, mới lên đường đi biên hoang.
Trong trận khiêu chiến phúc địa nhẹ nhàng chiến thắng đối thủ, tự nhiên không cần cách ngôn.
Sau khi rơi xuống Vân Sơn phúc địa xếp ở vị trí thứ sáu mươi.
Khoảng cách đến Đông Hải Sơn phúc địa ở vị trí thứ bảy mươi hai rồi.
Lý do chính khiến hắn muốn bắt đầu khiêu chiến từ phúc địa dưới cùng, là vì hắn muốn chân chính lưu lại quỹ tích khiêu chiến độc nhất chỉ thuộc về bản thân hắn, thứ hai là vì hắn không muốn bỏ sót sự đặc thù của bất kỳ tòa phúc địa nào.
Ngoài ra...
Hắn còn đang muốn xây dựng một hệ thống chiến đấu khác, dự định lợi dụng hệ thống chiến đấu này để vừa che giấu thân phận trong Thái Hư Huyễn Cảnh, vừa công kích vào xếp hạng phúc địa. Bây giờ thì nó vẫn chưa hoàn thiện, nhưng để đánh bại những tu sĩ Thần Lâm ở cấp độ thấp nhất này đã không còn là vấn đề.
Khởi hành vào ngày 16 tháng 6, chiến đấu trong vùng biên hoang 5 ngày. Ngày 22 tháng 6 quay về tới Cao Vương Đình. Lúc này, còn vài ngày nữa là nghi lễ truyền chức của thần tử đại tế ti sẽ bắt đầu.
Và các sứ giả của các quốc gia khác nhau cũng đã lần lượt đến nơi.
Miếu Mẫn Hợp hùng vĩ và rộng lớn cũng trở nên ồn ào sau khi đội ngũ của các sứ giả từ các quốc gia khác nhau đến ở lại.
Những nhân tài ngoại giao xuất sắc từ nhiều quốc gia khác nhau có thể tranh luận thoải mái trên một sân khấu như vậy. Một sứ giả đóng cửa tu hành, một mình đi biên hoang chém giết như Khương Vọng, thật đúng là vô cùng khác biệt.
Ngay khi Vũ Văn Đạc về đến triều đình, đã lo lắng không yên đi mất, cũng không biết có chuyện gì quan trọng.
Khương Vọng trở lại viện tử của sứ giả Tề quốc một mình, lúc này vết thương trên người cũng đã xử lý xong, không có gì trở ngại.
Kiều Lâm ngay lập tức ra nghênh đón, ân cần dắt ngựa cho hắn. Sau này hắn ta đã biết bản thân hôm đó đã hủy hoại một hồi tự hát tự khen của hầu gia, trong lòng vô cùng hối hận. Bây giờ hắn ta chỉ muốn xây dựng lại sự tín nhiệm giữa mình và hầu gia, nhưng đáng tiếc hầu gia lại quay đầu đi về phía thảo nguyên, khiến lời nịnh hót đã chuẩn bị kỹ càng của hắn ta không còn chỗ để bắn, mười phần mất mát.
“Hầu gia, trong mấy ngày ngài vắng mặt, có rất nhiều người đến tìm ngài đấy!” Hắn ta ngữ khí thần bí nói.
“Ồ?” Khương Vọng hiểu rõ cười nói: “Trong số đó chắc hẳn có một người Sở quốc.”
Kỳ thật, sau khi biết sứ giả Sở quốc đến thảo nguyên lần này là Đấu Chiêu, hắn đã rất chờ mong lần gặp mặt lần này.
Khi rời khỏi Sở đô, hắn và Đấu Chiêu đã có ước hẹn Thần Lâm. Nếu không có hội ở thảo nguyên lần này, bản thân hắn cũng sẽ dành thời gian để đến Sở quốc.
Cho dù lần này hắn một mình đến biên hoang chém giết, cũng không bỏ việc rèn kiếm để đợi Đấu Chiêu.
Đối mặt với một đối thủ như Đấu Chiêu, ai dám xem thường?
Mà một người hiếu chiến như Đấu Chiêu, nóng nảy đến tìm hắn ta trước, là điều vô cùng bình thường.
“Hầu gia sáng suốt!” Kiều Lâm giơ ngón tay cái lên, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ: “Hầu gia đúng là lệu sự như thần a, sao ngài biết Chung Ly Viêm sẽ tìm đến ngài? Hắn ta đúng là cứ hai ba ngày lại đến đây, hỏi ngài có ở trong viện hay không, về cũng không về.”
Chung Ly Viêm?
Cái tên này đến tìm hắn làm cái gì?
Hắn cũng không thân a.
Không phải là sứ giả của Sở quốc là Đấu Chiêu sao? Tạm thời đổi người rồi?
Khương Vọng sửng sốt một chút, nhưng dù sao lúc này cũng không tiện biểu đạt kinh ngạc, cho nên chỉ mơ hồ “ừm” một tiếng.
Nhưng sau đó hắn lại hỏi: “Ngươi nói có rất nhiều người đến tìm ta. Ngoài người của Sở quốc ra, còn có ai nữa?”
“Người Kinh quốc cũng tới bái phỏng ngài!” Kiều Lâm phóng đại nịnh nọt: “Uy danh của hầu gia, vang danh khắp thiên hạ, nếu bát hoang hàng phục có cơ hội, ai lại không muốn diện kiến ngài cơ chứ? Nếu như ta không phải người của Tề quốc, không phải có thể phục tùng dưới trướng của ngài, khẳng định bây giờ cũng đang nghĩ đủ mọi cách để bái phỏng ngài!”
Mộ Dung Long Thư?
Khương Vọng tự động bỏ qua sự nịnh nọt chả có tý kỹ thuật nào của Kiều Lâm, làm sao cũng không nghĩ ra bản thân và Mộ Dung Long Thư có tiếp xúc gì, để cho đối phương lại đến cửa bái phỏng.
Tạm thời hiểu là đây là hành động ngoại giao của Kinh quốc.
Thế nhưng...
Trước khi khởi hành, Thiên Tử không đưa ra bất kỳ điều kiện ngoại giao nào mà? Nếu thực sự muốn nói về hợp tác, liên minh, mấy thứ gì đó, bên này bản thân một chút thái độ của cấp trên cũng không có, nói thế nào đây?
Nhất định phải nghĩ biện pháp hàm hồ cho qua mới được...



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad