Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2812 - Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (3)



Chương 2812 - Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (3)




Chương 2812: Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tâm thần của Khương Vọng nhất thời lơ lửng, đã bay vào bên tỏng nhận thức huyền diệu khó tả kia.
Lỗ Tương Khanh vô cùng hâm mộ nhìn qua một chút, đưa tay làm một thủ thế im lặng với Liêm Tước.
Không nói tới đạo thống học thuật, bản thân Tắc Hạ Học Cung cũng là đất lành tuyệt hảo để tu hành.
Nguyên khí nồng đậm là không cần phải nói.
Còn có quốc vận của Đại Tề bốc hơi lên ở nơi đây, làm cho những người tu hành trên quan đạo nhưng không có đầy đủ thành tích kia, cũng có thể hưởng thụ sự ưu đãi của quan đạo, trên tu hành làm ít mà hiệu quả nhiều.
Trọng yếu nhất... Là nơi này gần sát với bản nguyên hiện thế, để cho người ta có thể dễ dàng xem đến bản chất của thế giới hơn!
Bản thân thiên địa có thể xem như một bức tường, đại đạo tựa như phong cảnh bên ngoài bức tường vậy. Dạng bảo địa như Tắc Hạ Học Cung thì giống như cửa sổ gắn trên bức tường đó.
Cửa sổ lại chỉ có hạn, không thể chứa quá nhiều người cùng nhìn lén bên ngoài. Thậm chí khe hẹp mở ra này, cũng sẽ tổn hại đến tuổi thọ của cánh cửa.
Sau khi sử dụng, cần phải có thời gian để khôi phục.
Vậy nên, danh ngạch của Tắc Hạ Học Cung trước giờ vốn có hạn, vô cùng trân quý. Nhất là đối với những tu sĩ Thần Lâm chỉ cần vài bước nữa là có thể nhìn thấy bản chất thiên địa mà nói thì lại càng trân quý.
Những giáo tập giảng dạy lâu dài trong trong Tắc Hạ Học Cung như bọn họ, thực ra cảm giác dối với thiên địa đều bị che giấu. Chỉ khi cống hiến ở học cung đạt tới số lượng nhất định thì mới có thể đổi thời gian tự do, có thể tự do cảm giác được phương thiên địa này.
Một năm vất vả cũng chỉ có thể đổi được một, hai canh giờ.
Nhưng dù chỉ là như thế cũng có vô số người chạy theo. Không biết bao nhiêu người muốn vào Tắc Hạ Học Cung đều không có cơ hội.
Ban đầu, ông ta cũng vì có nhiều cống hiến ở Thuật viện, nên mới có tư cách đến Tắc Hạ Học Cung giảng bài.
Toàn bộ tu hành giả tại Đông vực ai không muốn vào trong Tắc Hạ Học Cung tu nghiệp?
Nơi này cường giả như mây, trăm nhà đua tiếng, lại có hoàn cảnh tu hành tuyệt hảo.
Giáo tập trong Tắc Hạ Học Cung chia làm hai loại. Một loại là giáo tập thường vụ giống như Lỗ Tương Khanh, quyền lực và trách nhiệm song hành, một bên dạy bảo học sinh, một bên tự tu hành. Còn có một loại chính là những tu hành giả của các tông môn lớn nhỏ, cần phải vào học cung giảng bài theo định kỳ, cũng được gọi là giáo tập nhưng trên bản chất là một loại lao dịch. Bọn họ chỉ có trách nhiệm, không có quyền lợi, mà phần lớn là để bổ sung thêm sự phong phú của tri thức tu hành bên trong Tắc Hạ Học Cung.
Mà loại người được thiên tử đặc cách tiến vào học cung như Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân thì bọn họ có toàn quyền tự do tu hành trong học cung mà khong bị hạn chế, gần như chính là có hai suất cố định bên trên cửa sổ để quan sát bản chất thiên địa kia.
Lỗ Tương Khanh hâm mộ, đó là bởi vì Khương Vọng có thể không bị hạn chế, mượn nhờ Tắc Hạ Học Cung để cảm nhận bản chất thiên địa, cũng là bởi vì Khương Vọng có cảm giác bén nhạy đối với sự biến hóa của thiên địa như thế, chỉ vừa tiến vào Tắc Hạ Học Cung liền có thể cảm thụ được điểm mấu chốt.
Ông ta đã thành tựu Thần Lâm được hai mươi tám năm, hiểu rất rõ muốn tiến vào Động Chân là khoảng cách xa xôi đến cỡ nào. Cũng biết loại nhạy cảm thế này mang ý vị như thế nào.
Chờ đến khi Khương Vọng lui ra khỏi loại cảm giác huyền diệu đối với thế giới kia, Lỗ Tương Khanh mới mở miệng nói: "Võ An Hầu đã chọn được thứ mình muốn học chưa? Là tự mình tu hành, đôi lúc tìm người giải đáp nghi hoặc?"
Ông ta chậm rãi bước đi, tự hào lên tiếng: "Trong sở học Nho gia, lão phu cũng xem như có chút tâm đắc. Nghiên cứu với đạo thuật cũng chưa từng bỏ bê ngày nào."
"Đã ở tại học cung, vãn bối là học sinh, tiên sinh cứ gọi thẳng tên ta là được." Khương Vọng nói trước một câu như vậy, sau đó mới tiếp: "Mấy nhà có học thuyết nổi tiếng như Binh Pháp Mặc, Thích Đạo Nho ta cũng đều muốn xem qua đôi chút. Ở khóa Đạo thuật cũng sẽ không bỏ qua, mong chờ được tiên sinh dạy bảo."
Binh, Pháp, Nho, Đạo, Mặc, Danh, Nông, Thương... Gần như là các lưu phái tu hành làm nên hiện thế, ở Tắc Hạ Học Cung cũng đều có khóa học tương ứng.
Như Thích gia, gần như đã tuyệt tích ở bản thổ Tề quốc, thì ở đây cũng có vị trí của mình.
Nơi này chỉ bàn về tu hành, không bàn về cái khác.
Rất nhiều nhà nghiên cứu, va chạm tư tưởng ở nơi đây.
Trăm nhà đua tiếng phồn thịnh, nuôi dưỡng rất nhiều nhân tài cho Tề quốc. Bản thân Tắc Hạ Học Cung cũng là cường lực mà Thuật viện của Đại Tề có thể dựa vào.
Nói nó là trọng địa cơ bản của Đại Tề đế quốc cũng không hề quá đáng, chẳng trách lúc tiền tướng Yến Bình còn tại vị, đã từng rất nhiều lần cường điệu trước công chúng, nói Tắc Hạ Học Cung có "gánh nặng xã tắc."
"Ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ." Lỗ Tương Khanh vê râu mà cười, nghĩ nghĩ, lại nói với Liêm Tước: "Đến lúc đó ngươi cũng nhớ đến đấy."
Liêm Tước nở nụ cười xán lạn.
Lỗ Tương Khanh lại nhanh chóng dời mắt về phía Khương Vọng: "Ta không tiễn nữa. Đi đến đầu đường này chính là Minh Tâm Xá, lúc đó sẽ có người an bài chỗ ở cho các ngươi. Nhớ kỹ thời gian lên lớp, nếu muộn sẽ không ai chờ các ngươi."
"Làm phiền tiên sinh." Khương Vọng dừng lại hành lễ: "Tiên sinh đi thong thả."
Lỗ Tương Khanh khoát tay áo, liền rời đi.
Ông ta đường đường là Thần Lâm tu sĩ, là Giáo tập thường vụ đảm nhiệm vị trí canh cổng hôm nay, cũng không thể trì hoãn quá lâu.
Một mực chờ đến khi Lỗ Tương Khanh đi xa, Khương Vọng mới cùng Liêm Tước đi về phía Minh Tâm Xá ở sâu trong tầng mây. Đạp trên thềm đá dài, hắn nhịn không được hỏi: "Sao ngươi lại cười vui vẻ như vậy?"
Trên gương mặt xấu xí của Liêm Tước là nụ cười ung dung, thoái mái: "Thấy ngươi phong quang như vậy, ta theo đọc sách cũng cùng có vinh yên!"
Bên trong và bên ngoài Tắc Hạ Học Cung gần như là hai thế giới. Giáo tập thường vụ bên trong Tắc Hạ Học Cung vốn không cần quan tâm đến quyền tranh bên ngoài. Cho nên, giáo tập nơi này cũng nổi danh là nghiêm khắc.
Từ trước đến giờ, quý tử danh môn cũng bị giáo huấn không ít.
Thế nhưng, đối với vị Võ An Hầu này, thái độ của Lỗ Tương Khanh quả thực là ôn nhu.
Khương Vọng cười cười: "Đây là phong quang gì chứ, Lỗ tiên sinh chỉ là tiếc tài mà thôi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad