Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3054 - Luận Công Luận Đức (3)



Chương 3054 - Luận Công Luận Đức (3)




Chương 3054: Luận Công Luận Đức (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bây giờ chỉ còn thái độ của Tề quốc...
Nhưng Nguyễn Tù chỉ mỉm cười chống đỡ, cũng không nói lời nào.
Dĩ nhiên y không thể đồng ý dễ dàng như vậy. Dù tất cả những điều này thoạt nhìn thì vô cùng mê người!
Chưa kể đến việc không biết là ý nguyện của Trọng Huyền Tuân là thế nào.
Một Quái Đạo Chân Quân như y, mưu tính sâu xa, làm sao tin được trên đời này lại có phúc từ đâu bay tới? Y càng tin tưởng việc, tất cả mọi việc trên thế gian đều có cái giá của nó.
Thậm chí y còn đang hoài nghi, liệu có điều gì đó không ổn với sự cố ở Nghiệt Hải lần này hay không. Trưởng lão Tư Minh Tùng sau khi bị đưa đến Thiên Hình Nhai, thì khó mà ẩn giấu chân tướng gì trước mặt một nhân vật như Ngô Bệnh Dĩ được. Nếu đó là một vụ án lớn ảnh hưởng đến toàn bộ Huyết Hà Tông, thì nói không chừng mấy người Khấu Tuyêt Giao muốn dùng một vị trí tông chủ, để ràng buộc bản thân với Tề quốc, có được sự che chờ của Tề quốc.
Nếu như thế, Tề quốc có được Huyết Hà Tông nhưng lại trở thành kẻ địch của Tam Hình Cung, điều này có đáng hay không?
Đương nhiên, y cũng không thể chỉ vì cảnh giác mà đá bay một miếng thịt mỡ lớn như Huyết Hà Tông này đi được. Vì mắc nghẹn mà bỏ ăn cũng là một loại ngu xuẩn.
Huyết Hà Tông trấn giữ Nghiệt Hải, là một loại trách nhiệm. Nhưng đã ở đây cả hơn năm vạn năm, thì lại là một loại vị phận.
Loại vị phận này được tất cả các phe thế lực thừa nhận, cũng được cả thiên địa công nhận.
Loại vị phận này quan trọng như thế nào?
Cái gọi là ‘thiên ý coi trọng’, chính là dựa trên điều này.
Ví dụ như Ban Sơn Chân Nhân Bành Sùng Giản, vốn có hy vọng dựa vào chính mình để tiến vào Diễn Đạo Cảnh. Lần này lại bị thương nặng ở Nghiệt Hải, hy vọng thành đạo đã bị giảm đi rất nhiều. Nhưng nếu ông ta có thể trở thành tông chủ của Huyết Hà Tông, vậy thì khả năng thành tựu Chân Quân sẽ được tăng lên vô số lần!
Đương nhiên, dù thiên ý coi trong, thì cũng không thể đảm bảo thành Diễn Đạo, cho dù có thiên địa đồng lực, thì vẫn cần anh hùng tự cứu. Nếu không, Đại Yến Tước thị tham gia trấn áp Họa Thủy cũng sẽ không tiêu vong như thế.
Thấy Nguyễn Tù chỉ mỉm cười mà không nói, Khấu Tuyết Giao lại tiếp tục lên tiếng: “Tuy đây là di nguyện của tông chủ đại nhân, nhưng chúng ta vẫn phải cân nhắc tới ý nguyện của Quán Quân Hầu. Nguyễn Chân Quân, không biết ngài có thể thay mặt chúng ta truyền đạt ý nguyện hay không? Hoặc là ta cũng có thể đích thân tới Lâm Tri để gặp mặt y.”
Nguyễn Tù tạm thời không mở miệng, chính là muốn chờ thêm điều kiện. Chính là muốn tăng thêm lợi ích cho Tề quốc, hoặc là xua tan đi những nghi ngờ của y.
Nhưng thái độ của Khấu Tuyết Giao cũng rất rõ ràng, Huyết Hà Tông không thể đáp ứng được hai điểm trên, bọn họ đã nói hết điều kiện ra rồi, thành thì thành, không thành thì thôi. Trực tiếp đẩy tất cả tiền đặt cược lên, chỉ đợi Nguyễn Tù đưa ra quyết định.
Tư Ngọc An đột nhiên nói: “Hoắc Sĩ Cập khi còn sống đã nói không có người nào có thể gánh vác tương lai của Huyết Hà Tông, chỉ có tuyệt đỉnh thiên kiêu như Trọng Huyền Tuân mới có thể mang tới hy vọng cho Huyết Hà Tông… Lời này bản tọa không thể đồng ý, Trọng Huyền Tuân có thể mang tới hy vọng cho các ngươi, chẳng lẽ một tuyệt thế thiên kiêu như Khương Vọng lại không thể?”
Khấu Tuyết Giao nhìn ông ta một cách khó hiểu, không hiểu tại sao vị các chủ Kiếm Các này đột nhiên lại nói điều này.
Cho dù là Trọng Huyền Tuân hay Khương Vọng, thì đối với Kiếm Các mà nói có gì khác biệt hay sao?
Tư Ngọc An không để ý đến tâm tình của nàn ta, lại nói: “Khương Vọng còn độc trấn Họa Thủy trên chiến trường Tề Hạ, công đức vô lượng, được mọi người ca ngợi cho đến ngày nay. So với trưởng lão Tư Minh Tùng của các ngươi, còn gánh vác trách nhiệm nhiều hơn. Nếu luận bàn về công đức, nếu Huyết Hà Tông muốn mời một người ngoài đảm đương vị trí tông chủ, chẳng lẽ Khương Vọng không thích hợp hơn Trọng Huyền Tuân hay sao?”
Nguyễn Tù liếc nhìn Tư Ngọc An một cái, biểu tình nghiền ngẫm. Mơ hồ đang hỏi, ngươi cho rằng nếu đổi thành Khương Vọng thì ngươi có thể gây khó dễ được hay sao?
Tư Ngọc An chỉ cười nhạt. Tựa như trả lời, ngươi đoán xem.
Khấu Tuyết Giao miễn cưỡng nói: “Sư phụ và đồ đệ, loại chuyện này cũng phải xem duyên phận.”
“Hoắc Sĩ Cập cũng chết rồi, còn xem duyên phận cái gì nữa?” Tư Ngọc An nghiêng đầu nhìn về phía Khương Vọng, hết sức tiếc nuối nói: “Người ta rõ ràng là không coi trọng ngươi! Lấy tính khí một lời không hợp liền đạp nát Thiên Mục phong, có thể nhịn hay không?”
Khương Vọng:…
Lặng lẽ lùi lại một bước, lui ra phía sau lưng Nguyễn Tù.
Hắn cũng không biết có phải do Tư Ngọc An muốn khuấy đục vũng nước này nên hay không, mấy người này người nào chẳng là cáo già xảo quyệt, ý trong lời nói, ngôn ngoại ý của bọn họ, người đàng hoàng như hắn không muốn đoán mò. Rất khó đoán thì không nói, có khi vừa cân nhắc đã bị câu lên rồi.
Hôm nay giả câm giả điếc, chẳng lẽ còn bị lừa hay sao?
Thấy người họ Khương nào đó không thức thời, ánh mắt bất mãn như thanh lợi kiếm của Tư Ngọc An liền quét tới.
Khương Vọng chỉ vờ như không biết, nhanh nhẹn nghiêng đầu đi.
Lúc này, nơi ánh mắt hắn dừng lại, vừa đúng là Hồng Trần Chi Môn đang lơ lửng kia.
Ở Nghiệt Hải trông thấy Hồng Trần Chi Môn, giống như nhìn thấy khói lửa nhân gian. Từ hiện thế trông thấy Hồng Trần Chi Môn, phần nhiều là khói sóng Nghiệt Hải.
Nhưng giờ phút này hắn lơ đãng nhìn thấy ——
Bên trong quang ảnh không ngừng biến ảo, đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một con quái vật khổng lồ, dáng vẻ cụ thể của nó không thấy rõ nhưng trên thân thể lại có hàng ngàn, hàng vạn tinh điểm!
Khương Vọng giật mình.
Quá giống.
Giống như thấy được vạn tinh thú trong Vô Chi Địa Quật ở Phù Lục.
Nhưng, hình dáng khổng lồ này chỉ thoáng qua, lần nữa nhìn lại Hồng Trần Chi Môn, chỉ mơ hồ thấy Họa Thủy màu sắc phức tạp đang lưu động, bóng dáng Huyết Hà trải dài thoáng qua, chứ không còn biến hóa nào khác.
Giống như cái bóng vừa rồi kia chỉ là ảo giác.
Nhưng người đã đến cảnh giới Thần Nhi Minh Chi như hắn, sao có thể sinh ra ảo giác?
Là Hồng Trần Chi Môn đang phản ứng phong cảnh thực của Nghiệt Hải sao?
Hay là ảnh hưởng do "Hứa Hi Danh" kia lưu lại?
Hoặc là... trò đùa quái ác của vị kiếm đạo Chân Quân Tư Ngọc An này?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad