Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4051

Chuong 4051Chuong 4051
1243 chữ
Chương 4051
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lại dịch một bước, lùi tới bên cạnh Chiếu Vô Nhan, nhiệt tình nói: “Khương Vọng cũng không cần giới thiệu nữa, chủ yếu là giới thiệu với Thanh Vũ cô nương một chút... Vị này là Chiếu Vô Nhan của Long Môn Thư Viện.”
Giới thiệu xong hắn còn cười một tiếng: “Các ngươi hiểu mà.” Khương Vọng thấy Chiếu Vô Nhan tỏ ra ghét bỏ nhưng lại không phản bác, ánh mắt lập tức tràn đầy bội phục. Có câu yêu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, từ đảo Hoài đuổi theo tới tận Tuyết quốc, cuối cùng thẳng này cũng “cầu” được rồi?
Từ đáy lòng hắn rất muốn cười mắng Hứa Tượng Càn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Nhưng lại nghiêm túc nói: “Chiếu cô nương học thông bách gia, Tượng Càn huynh chân thành nhiệt huyết, đúng là trời sinh một cặp!”
Chiếu Vô Nhan nhẹ gật đầu, tỏ ý cảm ơn. Vi pt ruyenful l. net - Chỉ 10 00 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Hứa Tượng Càn cười đến hở cả lợi, khoát tay nói: “Gì mà trời sinh với không trời sinh, còn chưa chính thức đính hôn mà! Đệ tử Nho gia chúng ta, tuân thủ chữ lễ, không thể tự ý đính ước. Ta đã gửi thư cho thầy ta rồi, ông ấy sẽ chọn ngày lành tháng tốt, tới Long Môn Thư Viện cầu hôn cho ta.”
[ v i p t r u y e n f u L L .n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Chiếu Vô Nhan kinh ngạc nhìn hắn ta: “Chuyện này khi nào, sao ta không biết?”
“Chẳng phải bây giờ nàng biết rồi sao?” Hứa Tượng Càn cực kỳ vui vẻ: “Không phải ta muốn cho nàng một niềm vui bát ngờ sao?” Chiếu Vô Nhan là một người cực kỳ có chủ kiến, xưa giờ luôn không thích cái cảm giác bi người ta sắp đặt này, nhưng nhìn Hứa Tượng Càn cười đến híp cả mắt như vậy, cũng nhịn không được mà cười theo, nàng ta đưa tay bấu hắn ta một cái: “Niềm vui bát ngờ cái gì. Chàng toàn là tự ý quyết định thôi!”
“Sai rồi sai rồi! Ta biết sai rồi!” Hứa Tượng Càn rít lên vì đau: “Lần sau đổi lại là nàng được không? Nàng bảo thầy nàng đến Thanh Nhai Thư Viện cầu hôn ta!”
Chiếu Vô Nhan ra tay nặng hơn: “Chàng lấy đâu ra mặt mũi đó!” Chiếu Vô Nhan ngày thường điềm tĩnh thoải mái lúc này bộc lộ tính tình trẻ con. Hứa Tượng Càn ngày thường vô tư hào sảng lúc này trông hạnh phúc đến lạ.
Trong Trường Hà Long Cung.
Cũng trong năm tháng mà bọn họ cùng nhau trải qua.
Khương Vọng mỉm cười ôn hòa nhìn bọn họ, ở nơi vốn nên gió nỗi mây vần này, cảm giác được một niềm hạnh phúc tĩnh lặng.
Long Cung Yến lần này phát ra rất nhiều thiệp mời.
Đương nhiên không phải tất cả những người nhận được thiệp mời đều sẽ đến.
Nhưng xét thấy tính đặc thù của Long Cung Yến, dĩ nhiên sáu nước bá chủ sẽ không vắng mặt, các đại tông trong thiên hạ cũng sẽ phái ít nhất một người đại diện tới tham gia.
Dù sao từ xưa tới nay Long Cung Yến cũng là thịnh yến nơïi thiên kiêu các phương tụ hội, đại tông trong thiên hạ cũng không thể để người ta bảo là hết nhân tài.
Cho nên một số người trước kia rất khó gặp lúc này cũng nườm nượp lên sân khấu.
Chẳng hạn như Nạp Lan Long Chỉ truyền nhân Thâu Thiên Phủ thấy đầu không tháy đuôi, lần xuất hiện gần đây nhát là ở chiến trường Mê giới, lần trước nữa thì không ai hay biết. Thậm chí Thấu Thiên Phủ ở đâu cho đến bây giờ vẫn chưa có đáp án chính xác. Chẳng hạn như Nhất Tâm Kiếm Thôi Nhất Canh xưa nay chỉ thấy danh không thấy người, là cao đồ của Cần Khổ Thư Viện, nhân vật đại biểu cho phái khổ học, xưa nay không ra khỏi cửa, chỉ bế quan trong rừng trúc đọc sách luyện kiếm, không quan tâm chuyện bên ngoài.
Chẳng hạn như học sinh thân truyền của Viện trưởng Trần Phác Mộ Cổ Thư Viện, chưa từng đơn độc ra ngoài, ít tiếp xúc với người khác, đương nhiên cũng không nỗi danh thiên hạ... Nàng ta có một cái tên rất thú vị, tên là Quý Ly. Trong ngực nàng ta cũng ôm theo một con báo to béo màu trắng.
Thôi Nhất Canh, Quý Ly, lại thêm Chiếu Vô Nhan đại diện cho Long Môn Thư Viện, cùng Hứa Tượng Càn của Thanh Nhai Thư Viện, học sinh đại biểu của tứ đại thư viện trong thiên hạ đều tề tựu tại Trường Hà Long Cung hôm nay.
Ngoại trừ “Học Hải Phiếm Chu” được tổ chức định kỳ trên Khai Thư Sơn, bình thường rất khó có dịp nhìn thấy tứ đại thư viện tề tựu như vậy.
Đương nhiên... Hứa Tượng Càn có thể đại diện cho Thanh Nhai Thư Viện hay không thì vẫn còn có chút tranh cãi.
Mặc dù hắn ta không ngừng có gắng, ra sức khoe khoang, hiện tại rất nhiều người đã biết hắn ta “ngủ một giác thành Thần Lâm”. Nhưng học sinh hàng đầu của Thanh Nhai Thư Viện dù sao vẫn là Tam Tuyệt Tài Tử - Thi Tuyệt, Cầm Tuyệt, Kiếm Tuyệt.
Cái gọi là “thi danh khắp Trung Châu, đàn ngân vang Cửu U”.
Đó mới thực sự là văn hoa phong lưu.
Không phải thần tú tài tử tổng cộng bán không được máy quyền thơ Khương Vọng, Diệp Thanh Vũ, Hứa Tượng Càn và Chiếu Vô Nhan đang đứng ở đây nói chuyện thì Quý Ly dáng dấp đen đen gầy gầy ôm con báo trắng mập mạp của mình đi tới.
“Chào các vị.” Nàng ta nhìn Hứa Tượng can một cách cường điệu: “Vi này chính là Hứa sư huynh của Thanh Nhai Thư Viện?”
Ở đây nhiều người như vậy, lại còn bao gồm cả Khương Thanh Dương vang danh thiên hạ.
Nhưng nàng ta lại tới đây bắt chuyện với ai?
Hứa Tượng Càn đắc ý nhìn Khương Vọng, sau đó dùng phong thái không gây tổn thương nhất, dịu dàng lễ độ nhất đời mình gây ra thương tổn cực lớn cho Quý Ly: “Ngại quá, ta thích người khác rồi.” “Hả?”
Không chỉ có Quý Ly ngắn ra mà con báo trắng trong lòng nàng ta cũng trợn to mắt mèo.
Đây là con báo xinh đẹp nhất, có màu lông mượt nhất Khương Vọng từng thấy, nhất là nó còn béo tròn vo một cục, cặp mắt như lam bảo thạch kia cũng đầy quyến rũ mê hoặc.
Một con mèo quyến rũ mê hoặc!
Lại còn là mèo béo!
“Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn.” Chiếu Vô Nhan dù sao cũng quen làm đại sư tỷ, rất nhiều chuyện ở Long Môn Thư Viện đều do nàng ta phụ trách, ở bên cạnh giảng hòa: “Quý Ly muội muội có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.”
Quý Ly ôm mèo lặng lẽ lùi lại nửa bước, giữ nguyên một khoảng cách tuyệt đối không làm Hứa Tượng Càn hiểu làm, sau đó nói: “Ta chỉ muốn hỏi... Mạc Từ sư huynh không tham gia Long Cung Yến lần này sao?” 1272 chữ
Chương 4052
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối với một nhà nho vĩ đại như Trần Phác, toàn bộ nho sinh Cổ Mộ Thư Viện đều có thể xưng là học sinh của hắn. Trên đời này, người từng đọc văn chương của hắn, từng học tập tư tưởng của hắn, đều có thể xưng như vậy.
Nhưng luôn có một vài người luôn được xem là truyền nhân y bát, người thừa kế học thuật, muốn chân chính truyền thừa tư tưởng của hắn, phát triển quan điểm và học vấn của hắn. Quý Ly chính là một học sinh như vậy.
Giống như Hứa Tượng Càn kế thừa đại nho Mặc Gia, Mạc Từ kế thừa Viện trưởng Thanh Nhai Thư Viện - Bạch Ca Tiếu, Chiếu Vô Nhan kế thừa Viện trưởng Diêu Phủ của Long Môn Thư Viện, Thôi Nhất Canh kế thừa Viện trưởng Tả Khâu Ngô của Cần Khổ Thư Viện.
“À, Mạc sư huynh ấy à.”
Dĩ nhiên Hứa Tượng Càn sẽ không nói hắn ta cố ý viết một phong thư khuyên Tam Tuyệt Tài Tử đừng đi, trong thư khóc lóc kể lễ nhát định phải ngồi cùng bàn với Chiếu Vô Nhan... Sau đó một mình hắn ta đại diện cho Thanh Nhai Thư Viện.
Hắn ta cười không chút xấu hổ: “Mạc Từ sư huynh cảm thấy nên nhường một người anh tuấn hơn làm đại diện cho Thanh Nhai Thư Viện.”
“Được rồi.” Quý Ly gật đầu một cái, ôm mèo rời di.
Đúng là một cô gái dứt khoát.
“Ấy!” Hứa Tượng Càn tò mò gặng hỏi: “Ngươi tìm Mạc sư huynh có chuyện gì? Có lẽ ta có thể truyền lời giúp.” “Không có gì.” Quý Ly nói mà không quay đầu lại: “Máy ngày trước hắn có khôi phục một quyển cầm phổ cổ, có một đoạn sai, ta muốn trực tiếp chỉ ra cho hắn.”
Hứa Tượng Càn thoáng sửng sốt, quay sang hỏi Khương Vọng: “Ý của nàng ta có phải là muốn làm Mạc Từ sư huynh mắt mặt?”
“Có lẽ chỉ là thảo luận học thuật đơn thuần mà thôi.” Khương Vọng thuận miệng nói: “Không phải ngươi cũng tinh thông cầm kỳ thi họa sao, cuốn cầm phổ cổ kia là cái gì, ngươi nói chuyện với nàng ta, xem thái độ của nàng ta ra sao, chẳng phải sẽ biết sao?”
Hứa Tượng Càn cười khan: “Cầm phổ này ấy à...”
“Cầm phổ cổ không giống với cầm phổ thời nay cho lắm.” Chiếu Vô Nhan tiếp lời: “Về việc đúng sai, ta cảm thấy nó thiên về quan niệm của mỗi người hơn. Ta từng xem quyển cầm phổ được Tam Tuyệt Tài Tử khôi phục, nhát trí liền mạch, khéo léo tài tình. Chỉ là dù sao bản gốc cũng đã thất lạc, truy nguyên về lịch sử, theo từng giai đoạn sẽ có từng bước phát triển khác nhau.”
Diệp Thanh Vũ ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cuốn cầm phổ mà các ngươi nói có phải là “Binh Vũ Trận Phá Nhạc”?”
Đàn gảy tai trâu khó tránh hơi nhàm chán, Chiếu Vô Nhan nghe vậy thì mừng rỡ: “Thanh Vũ cô nương cũng nghiên cửu về cầm phổ cỗ?”
Diệp Thanh Vũ nhẹ giọng cười nói: “Sao dám múa rìu qua mắt thợ nói mình có nghiên cứu! Chẳng qua là mấy năm nay ta có chút hứng thú với đàn nhạc, bèn theo học, chỉ lầy làm tiêu khiển thôi. Tam Tuyệt Tài Tử khôi phục cuốn cầm phổ này là chuyện long trời lở đất trong giới, kinh động đến rất nhiều danh gia cam đạo. Thầy của ta cũng từng nói với ta về chuyện này, sau đó ta cũng bắt đầu luyện tập.” Lúc nói chuyện dường như còn lơ đãng liếc nhìn Khương Vọng một Khương Vọng tặng đàn, sau đó Diệp các chủ mới mời danh gia về dạy.
Đáng tiếc Khương Vọng đang mắt to trừng mắt nhỏ với Hứa Tượng Càn. Không trải nghiệm được nét phong tình này.
Binh Vũ, tổ tiên theo nghiệp binh gia.
Cũng là người duy nhất chưa thể siêu thoát trong Viễn Cổ Bát Hiền. Cũng không phải hắn không thể thành công, mà ngược lại, rất nhiều người cho rằng hắn chính là sát lực mạnh nhát trong Viễn Cổ Bát Hiền. Bởi vì chiến tích ở cáp bậc Diễn Đạo của hắn đã bỏ xa bảy vị “hiền” còn lại.
Chỉ là binh đạo mà hắn sáng tạo nên đã khiến Thiên Đình Yêu tộc cảm nhận được một mối uy hiếp xưa nay chưa từng có.
Kẻ thống trị Yêu tộc chí cao vô thượng cuối cùng cũng phải rũ ánh mắt kiêu ngạo xuống, nhìn lại đám Nhân tộc bị xem như nô lệ. Trong đó có trí giả thuyết phục Thiên Đình, sau đó có trận Vạn Cổ Kinh Cục kia, rất nhiều cường giả Yêu tộc đồng loạt ra tay, trước khi Binh Vũ đi tới bước cuối cùng đã thiết lập bẫy rập giết chết hắn.
Cũng chính cái chết của Binh Vũ đã làm dáy lên trận chiến toàn diện giữa Nhân tộc và Yêu tộc.
Mà cuốn “Binh Vũ Phá Trận Nhạc” do Mạc Từ khôi phục kia chính là tác phẩm cầm nhạc thời đại trung cổ, có thể nói là vang danh thiên cổ. Thất truyền trong thời đại cận cổ hỗn loạn, sau lại được các cầm sư từ đời này sang đời khác cùng nhau chắp vá, cho đến khi Mạc Từ hoàn thành một bước cuối cùng, khôi phục hoàn chỉnh.
Khúc này do Nhân Hoàng Liệt Sơn thị thời trung cổ sáng tác vào đêm trước khi Nhân Hoàng giết Long Hoàng. Là tưởng nhớ Binh Vũ, cũng là để cổ vũ chí khí, an dụ trận đại chiến sẽ diễn ra không lâu sau đó. Tiếc rằng Khương Vọng không hiểu nhạc lý, Hứa Tượng Càn chỉ thích làm thơ, căn bản không cảm nhận được mi lực của cuốn cam phổ này, cũng không biết được ý nghĩa của nó. Cũng chỉ có cái tên Binh Vũ này là khiến bọn họ sinh lòng tôn kính.
Nhưng hậu bối vãn sinh tưởng nhớ tiên hiền, rồi mượn cái danh đó leo lên cũng nhiều lắm, không phải là hiếm!
Hứa Tượng Can còn vịnh Hiên Viên đó!
“Hiên Viên hề Hiên Viên hề, Hiên Viên tại đông ta tại tây. Ta muốn hiệu tiên hiền, Hiên Viên khai thiên ta b6 địa.” Xuất từ “Thần Tú thi tập”.
Tóm lại là viết ra một mớ loạn xì ngầu.
Trong mắt hắn, cái cuốn “Binh Vũ Phá Trận Nhạc” bỏ đi kia cũng là như vậy. Có lẽ là do một tên vô danh viết, nội dung không gì ngoài “Công kích! Phá trận! Giết địch!”... Hày, linh cảm cho “Vịnh Binh Vũ” chẳng phải cứ thế mà tới sao?
“Thanh Vũ cô nương quá khiêm nhường!” Chiếu Vô Nhan nói: “Có thể đàn tấu Binh Vũ Phá Trận Nhạc cũng không phải trình độ lấy làm tiêu khiển. Khúc đàn tấu này có độ khó cực kỳ cao, không có kỹ thuật siêu phàm thì không thể diễn tấu hoàn chỉnh. Nếu Thanh Vũ cô nương mới chỉ học đàn mấy năm thì thiên phú này quả là rất đáng kinh ngạc.” 1269 chữ
Chương 4053
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chiếu Vô Nhan càng ra chiều kinh ngạc: “Ngay cả Liên Sơn Chỉ Pháp mà ngươi cũng học được? Bảy chương Liên Sơn lưu lạc chân trời từ hai nghìn năm trước, ngươi học chương nào?”
Các nàng càng nói càng vui, càng nói càng xa.
Khương Vọng và Hứa Tượng Càn đứng ở một bên, mặt mày nghiêm túc, như thể nghe được chuyện gì cực kỳ thú vị, nghe đến say sưa, thỉnh thoảng còn trưng ra vài biểu cảm. Biểu cảm của Hứa Tượng Càn là “bừng tỉnh đại ngộ”, biểu cảm của Khương Vọng là “học được rồi”
Truyền âm bí mật qua lại giữa hai tai không để lại dấu vét.
“Các nàng đang nói cái gì vậy? Liệt Sơn Chỉ Pháp là cái gì?”
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
*Ngươi không phải học sinh giỏi của thư viện sao?”
“Ngươi còn là vương hau bá quốc đáy!”
“Lúc ở Lâm Truy, chẳng phải ngươi vẫn thường tới Hồng Tụ Chiêu nghe đàn?”
“Đến Hồng Tụ Chiêu rồi mẹ nó ai thật sự chỉ ngồi nghe đàn!” Khương Vọng không phản bác được, dứt khoát thả lỏng đầu óc, quan sát những người khác trong Long Cung.
Thiên kiêu lần lượt đi vào, phần lớn đều là những người hắn từng gặp.
Dù sao trên con đường tu hành dài đằng đẫng cũng có rất nhiều hiểm trở. Chúng sinh muôn vạn, cũng chỉ có vài người đi lên được chỗ cao. Cầu cơ duyên, hưởng thụ tài nguyên, vòng tròn giao lưu, đều nằm trong cùng một cáp bậc, khó mà không gặp nhau.
Có vài người có ý tới chào hỏi hắn, ví dụ như “Tiểu Thánh Thủ” Dịch Đường của Nhân Tâm Quán.
Cũng có người làm như không nhìn thấy hắn, ví dụ như Tạ Quân Mạnh của Đông Vương Cốc, Du Hiếu Thần của Huyết Hà Tông.
Một kẻ thì từng bị hắn đánh cho tơi bời, không cần phải nói. Một kẻ thì là đệ tử thân truyền của Bành Sùng Giản, Bành Sùng Giản đã thành Huyết Hà Chân Nhân, hắn ta cũng nhờ đó mà được nâng lên. Khương Vọng loáng thoáng nghe được Nạp Lan Long Chi của Thâu Thiên Phủ và Thôi Nhất Canh của Cần Khổ Thư Viện đang nói về Thái Hư Huyễn Cảnh, về ảnh hưởng gây ra từ việc của Hư Trạch Minh, thảo luận xem rốt cuộc Thái Hư Huyễn Cảnh có còn đáng tin nữa hay không.
Những truyền nhân của đại tông trong thiên hạ như bọn họ thường có nguồn tin đáng tin cậy, hiểu rõ Thái Hư Huyễn Cảnh vượt xa người thường, tự có quan điểm của riêng mình.
Không lâu sau, Tạ Quân Mạnh cũng tham gia thảo luận, lời lẽ có hơi kịch liện, âm lượng cũng lớn, dàn dần hap dẫn càng nhiều người tới thảo luận hơn.
"Nói hay lắm!"
Cửa đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.
Trung Sơn Vị Tôn đại diện Kinh quốc sải bước đi vào, vừa mới nghe được vài câu đã kích động tham gia vào chủ đề: “Thái Hư Huyễn Cảnh không an toàn chút nào, Thái Hư Phái lại cực kỳ vô trách nhiệm, phải thủ tiêu cái thứ đồ chơi này lâu rồi mới phải! Cái thứ gì không, một chút bảo mật cũng không có!”
Hắn ta giận lắm rồi..
Thái Hư Huyễn Cảnh tổn thương hắn ta sâu như vậy. Tạ Quân Mạnh một thân áo xanh liếc hắn ta một cái, nể mặt thân phận của hắn ta, miễn cưỡng đồng ý để hắn ta tham gia thảo luận. Cũng hỏi một câu: “Thái Hư Huyễn Cảnh thiếu bảo mật? Sao Trung Sơn sư huynh lại nói lời này?”
Trung Sơn Vị Tôn khựng lại một chút, khoát tay nói: “Cái này ta không tiện nói quá nhiều. Tóm lại các ngươi cứ biết nó không đáng tin là được.”
Lúc này Du Hiếu Thần của Huyết Hà Tông đi tới, lại bắt đầu một vòng thảo luận: “Năm xưa sáng lập Thái Hư Phái cũng có chút vấn đề, vị Thái Hư Chân Quân kia...”
Cùng tiến vào điện với Trung Sơn Vị Tôn là Hoàng Xá Lợi.
Mục tiêu của nàng ta vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không có hứng thú với ba chuyện tầm phào của đám Trung Sơn Vị Tôn. Trung Sơn Vị Tôn quá lắm lời, ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh lại không biết kiêng ne gì cả, bắt được kẻ nào là mắng kẻ ấy, cho nên mới bị người ta đoán ra thân phận chân thật. Đương nhiên, lúc trước còn chưa xác định...
Tiến vào đại điện, việc đầu tiên của Trung Sơn Vị Tôn là dò tìm âm thanh, xác định câu chuyện của mọi người, nhanh chóng nắm bắt tình hình ở đây.
Mà việc đầu tiên của Hoàng Xá Lợi là quét mắt một vòng, sàng lọc toàn bộ hiện trường.
Xấu, bình thường, tạm được, dẹp, nhìn được...
Thấy Khương Vọng, mắt nàng ta lập tức sáng lên, sau khi thấy Diệp Thanh Vũ thì còn sáng hơn nữal
Cũng mặc kệ Trung Sơn Vị Tôn đi nói cái gì, hai người đường ai nấy đi, hướng thẳng tới bên này.
"Khương tiên nhân!" Nàng ta nhiệt tình chào hỏi. luận ve đàn nhạc.
Cả hai đều là mỹ nhân mỗi người một vẻ, lướt qua Khương Vọng, lúc này đối mặt nhau.
Ánh mắt Diệp Thanh Vũ nhìn về phía Hoàng Xá Lợi mang theo cảnh giác.
Ánh mắt Hoàng Xá Lợi nhìn Diệp Thanh Vũ lại đầy vui vẻ, giọng điệu cũng nhiệt tình: “Vị muội muội này dáng dấp thật xinh đẹp! Ngươi tên gì? Nhà ở đâu xuân xanh bao tuổi có hôn phối hay ý trung nhân gì chưa?”
Vừa nói vừa sắn tới, nói xong còn vưới tay định ôm: “Có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi hay không...”
Khương Vọng phóng khoãng xoay người, một bước tiến tới, vừa khéo bắt được tay nàng ta, siết mạnh tay lắc một cái: “Đã lâu không gặp, Xá Lợi cô nương!”
Chiêu thức này của hắn bộ pháp tài tình, thủ pháp cũng chuẩn xác, nhưng điều Hoàng Xá Lợi tán dương hiển nhiên không phải cái này. Nàng ta nở nụ cười sung sướng xán lạn, luôn miệng đáp: “Đã lâu không gặp đã lâu không gặp.”
Khương Vọng khéo léo kéo nàng ta tới bên cạnh, giữ một khoảng cách với Diệp Thanh Vũ, cũng không quên ân cần thăm hỏi: “Sao Xá Lợi cô nương lại tới muộn nhự vậy?”
Hoàng Xá Lợi ánh mắt dạt dào nhìn Diệp Thanh Vũ, tay cũng không quên siết ngược lại.
Vui sướng như muốn tràn ra khóe miệng, ánh mắt lưu luyến không rời, tay cũng lưu luyến không rời. Ôi đẹp không sao tả xiết, đẹp không sao tả xiết.
“Đẹp không... À, Kinh quốc ở xa đó.”
Nàng ta quay đầu nhìn Khương Vọng một cái, phát hiện lúc không đánh nhau Diệp Thanh Vũ vẫn đẹp hơn, sợ thua thiệt nên vội vàng tranh thủ thời gian đưa mắt nhìn lại, miệng thì qua loa đáp: “Thật ra ta cũng muốn gặp Khương tiên nhân sớm một chút.”
Người bình thường nàng ta còn không thèm qua loa đâu! Không tin thì bảo mấy người xấu xí kia đến thử xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad