Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3017 - Bá đạo (2)



Chương 3017 - Bá đạo (2)




Chương 3017: Bá đạo (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nói thế nào thì Liễu Thần Thông cũng là đích tử của danh môn Đại Tề, làm sao có thể muốn bái Tư Không Cảnh Tiêu học kiếm? Lúc Liễu Thần Thông còn sống, Phù Phong Liễu thị còn chưa hoàn toàn suy sụp, bản thân hắn ta lại có thiên tư tuyệt đỉnh, sao có thể không tìm được một vị Chân Nhân làm sư phụ? Nghĩ đến, cho dù lúc trước hai người có thực sự tiếp xúc, tối đa thì Liễu Thần Thông cũng chỉ khách khí một chút, nói vài câu như có rảnh lại thỉnh giáo này nọ.
Tên Tư Không Cảnh Tiêu này, hoàn toàn là ỷ vào việc Liễu Thần Thông đã chết nhiều năm không thể phản bác, ở chỗ này tự biên tự diễn. Bản ý là muốn vượt qua Tề quốc.
Nhưng mà, muốn lấy uy phong lại còn chọn một người đã chết, không dám nhắc đến người đã giết chết Liễu Thần Thông là Điền An Bình, cũng không dám nhắc đến Trần Trạch Thanh, Kế Chiêu Nam.
Đừng nói những lời này của Tư Không Cảnh Tiêu không thể tin, mà dù có thật sự đã từng phát sinh qua thì Khương Vọng hắn chính là đệ nhất nhân thuộc thế hệ trẻ tuổi của Tề quốc, nếu đặt vào thời điểm Liễu Thần Thông vẫn còn sống kia, nói thế nào cũng ngang cấp với Điền An Bình. Tư Không Cảnh Tiêu ngươi dù năm đó có mạnh hơn Liễu Thần Thông, lại có thể đè ép được ai?
Đường đường là đệ tử thủ tịch của đại tông đương thời, lại luôn lộ ra vẻ không phóng khoáng khắp nơi!
Thấy Khương Vọng phản ứng bình thường, Tư Không Cảnh Tiêu lại nói: "Có phải Võ An Hầu không biết nhiều về Liễu Thần Thông không? Chuyện này cũng là lẽ thường, dù sao lúc ngươi đến Tề quốc thì hắn ta đã không còn. Nhớ năm đó, Liễu Thần Thông của Phù Phong chính là..."
"Thỉnh giáo một chút." Lúc này Khương Vọng đã đến trước đình nghỉ mát, đưa tay ngắt lời gã: "Vì sao người này lại bị treo ở đây?"
Hứng thú nói chuyện của Tư Không Cảnh Tiêu bị cắt ngang, có chút khó chịu, cứng ngắc mở miệng: "Đây là do ta treo, hai kẻ này rất vô lễ."
"À." Khương Vọng gật gật đầu, đi hai bước, lại hỏi: "Không biết là vô lễ như thế nào?"
"Ta cũng quên rồi, đại khái là gào thét ở sơn môn này nọ." Tư Không Cảnh Tiêu vung tay lên: "Không cần để ý đến mấy tên nhãi nhép này, Võ An Hầu mời đi bên này, hôm nay vấn kiếm gì, ta sẽ an bài cho ngươi. Trong các có không ít sư đệ sư muội, đã hiếu kỳ với Võ An Hầu từ lâu?"
Khương Vọng lại không chuyển bước chân: "Bị treo đã bao lâu?"
"Khoảng gần ba tháng hay năm tháng gì đó." Tư Không Cảnh Tiêu tỉnh táo lại: "Ngươi quen?"
Lúc này, hai người bị treo trên xà ngang trông đã vô cùng suy yếu, mí mắt cũng sụp xuống. Người ngoài đến gần cũng không có phản ứng gì. Để mặc bọn họ đứng đây thảo luận.
Trong đó, một người mặc dù hơi chật vật nhưng vẫn không cách nào che giấu được dung nhan như bạch ngọc, là một mỹ nam tử chân chính, dù ở tình trạng nào thì cũng rất đẹp mắt.
Một người khác... thì giống như rất thích hợp với loại trạng thái chật vật này, thậm chí bản thân hắn chính là thể hiện của chật vật. Tóc tai rối loạn, râu ria xồm xoàng, cả người hữu khí vô lực, lúc này bị treo ngược trông khá xấu hổ nhưng lại lộ ra sự hài hòa quỷ dị.
Bọn họ chật vật thì chật vật nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Có điều, nếu như lời Tư Không Cảnh Tiêu nói, lại treo thêm tầm ba, năm tháng thì cũng khó nói.
Khương Vọng đi lên trước, hứng thú ngồi xuống, đối mặt với nam tử tóc tai tán loạn kia.
"Phù ~"
Hắn nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
Đây là Đông Phương Minh Thứ Phong - một sợi lấy Bát Phong Long Hổ mô phỏng mà thành, đương nhiên là đạo thuật hệ phong chứ không phải là thần thông nhưng rất phù hợp với tình cảnh này, cũng dư xài. Gió này chỉ thổi qua đối diện một cái, hai người đang treo ngược đều tỉnh táo lại, cùng nhau mở mắt.
Nhìn thấy Khương Vọng, đều lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Có điều phản ứng lại không giống nhau.
Nam tử anh tuấn kia sau khi kinh hỉ thì vô cùng xấu hổ, muốn trốn quách đi nhưng lại không có chỗ để ẩn nấp. Thân thể hơi cuộn tròn lại, tràn ngập cảm giác sỉ nhục rõ ràng.
Còn nam tử chán chường kia sau khi kinh hỉ thì lại lười biếng nhắm mắt lại, giống như cảm thấy mình đang nằm mơ. Nhưng rất nhanh lại mở ra, cặp mắt cá chết vô thần kia, chỉ một thoáng đã bắn ra thần thái mãnh liệt!
"Ơ!" Khương Vọng nhìn gương mặt cá chết quen thuộc trước mắt, ngữ khí ngả ngớn: "Lâu không gặp, Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh trong truyền thuyết vậy mà sa ngã thành dạng này rồi à?"
Lại quay đầu nói với mỹ nam tử kia bên cạnh kia: "Sao Bạch huynh cũng ở đây, lại cùng với kẻ bại hoại này?"
Hai người kia, hắn đương nhiên đều biết.
Một người là thiên kiêu Bạch Ngọc Hà của Việt quốc, đã từng thấy trên Quan Hà Đài. Người này chí khiết xương ngạo, khiến hắn vô cùng bội phục.
Một người là hảo hữu đã lâu không gặp, truyền nhân duy nhất hiện nay của Duy Ngã Kiếm Đạo, có thể nằm tuyệt không ngồi --- Hướng Tiền.
Bạch Ngọc Hà cố nén cảm giác suy yếu cùng xấu hổ, miễn cưỡng lên tiếng: "Tình cảnh này quả thực là xấu hổ khi gặp cố nhân. MOng Khương huynh hỗ trợ báo cho Bạch gia Việt quốc một tiếng, ngày sau Bạch mỗ tất có hậu báo."
Hướng Tiền thì là không nhịn được nói: "Đừng nói nhảm! Mau thả lão tử xuống, đám cháu trai này, nhỏ đánh không lại liền gọi lớn, nói bọn họ hai câu liền treo người, kéo chút dày vò chết lão tử!"
Khương Vọng vẫn vui vẻ nở nụ cười, vừa cởi trói đưa bọn họ xuống, vừa nói với Hướng Tiền: "Còn nhớ lần trước tạm biệt, ngươi nói cái gì không? Uy phong cỡ nào? Đi về đông kiếm trảm sinh tử môn... Chậc chậc chậc, gặp lại đã thành người bị treo ngược!"
"Võ An Hầu khoan đã!" Lúc này Tư Không Cảnh Tiêu đưa tay cản lại: "Chúng ta làm người làm việc cũng đều phải theo lý. Ngươi đến bái sơn thì cứ bái sơn là được. Việc xử lý hai kẻ đạo chích này như thế nào, là chuyện của Kiếm Các ta, người ngoài chỉ sợ không tiện nhúng tay vào. Lúc này ngươi lại thả người, là đặt quy củ của Kiếm Các ta chỗ nào?"
"Tư Không Cảnh Tiêu." Khương Vọng bỗng dưng đứng dậy, tiện tay đem đẩy Hướng Tiền đã được cởi trói ra sau lưng, mình thì đối diện với Tư Không Cảnh Tiêu, ánh mắt bùng nổ như kiếm quang: "Bản hầu đã nhịn ngươi lâu rồi! Bây giờ ngươi ngậm miệng lại cho bản hầu, vấn kiếm cái gì, không cần an bài người nào khác, bản thân ngươi tới!"
Đầu ngón tay của hắn gần như đâm thẳng vào mặt Tư Không Cảnh Tiêu: "Ngươi không nghe lầm, chính là ngươi!"
Tư Không Cảnh Tiêu ngược lại có chút khí độ núi sập trước mặt mà không biến sắc, chỉ nheo mắt lại: "Võ An Hầu Tề quốc chẳng lẽ có thể bá đạo như thế?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad