Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 816: Diễn hóa tận thế

Chương 816: Diễn hóa tận thế
Tam Muội Chân Hỏa trực tiếp đốt trên Lôi Tỷ, dẫn đến tất cả lôi đình đều bị đốt.
Thế giới lôi trở thành thế giới của "lửa"
Lôi đình diệt thế đã hóa thành hỏa đốt thế!
Đám khán giả dưới đài đều xem đến ngơ ngác!
Ngọn lửa cực hạn hủy diệt hết thảy, lại cũng tuyệt đẹp như thết Ngay lúc này, vào thời điểm phát sinh hủy diệt hết thảy, một bóng người bước vào đài diễn võ, bước vào tận thế của lửa này.
Xuất hiện bên cạnh Lôi Tỷ.
Một bàn tay gầy gò, nhẹ nhàng ngăn cách ngón tay của Khương Vọng với Lôi Tỷ.
Đó là thiếu niên cả người khoác áo choàng bạch hồi!
Ngón trỏ của Khương Vọng chống trong lòng bàn tay của hắn.
Tam Muội Chân Hỏa nhỏ như hạt đậu kia vẫn đang thiêu đốt, mà dường như hắn không hề phát hiện ra!
"Thu tay lại đi" Hắn nói: "Cô nhận thua thay huynh ấy"
Khương Vọng thu ngón tay lại, đồng thời quay người bắt lấy trong không trung, lần này tất cả ngọn lửa giữa trời đất đều bị thu về trong bàn tay của hắn, bóp tắt trong lòng bàn tay.
Mà bầu trời đài diễn võ trong xanh, cảnh tượng tận thế đến như chỉ là ảo giác.
Thật giống chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lôi Tỷ lơ lửng trong không trung đã nhỏ đi, lại nói rõ kết quả.
Không đến hai mươi hơi thở!
Đã có người sợ hãi, thán phục trong lòng.
Tất cả chuyện này nói thì chậm chạp.
Nhưng từ khi hai người ra tay, đến khi Khương Vô Khí ra mặt nhận thua thay Lôi Chiêm Cân, chỉ qua thời gian không đến hai mươi hơi thở!
"Vô Khí, tại sao phải nhận thua thay ta? Vừa rồi, ta không phải không có cơ hội!" Sắc mặt Lôi Chiêm Càn âm trầm, có vẻ rất không hài lòng.
"Biểu ca, ta đương nhiên biết"
Khương Vô Khí nói, thuận tay bắt lấy Lôi Tỷ kia, nhẹ nhàng vỗ một cái lên người Lôi Chiêm Càn, đưa nó về Nội Phủ, miệng thì nói: "Nhưng hai người tiếp tục đánh thì quá kịch liệt, chỉ e sẽ lan đến toàn trường. Hôm nay nhiều người đến như vậy, có thể không bảo vệ được hết. Đó đều là trụ cột của Đại Tề ta, tổn thương ai cũng không tốt"
Mà dưới đài, Khương Vô Tà nhìn thấy động tác của Khương Vô Khí, mí mắt không nén nổi mà nhảy lên!
Một chiêu Khương Vô Khí ngăn trở Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng đương nhiên mạnh, nhưng người chân chính hiểu việc mới rõ ràng, chiêu hắn bắt lấy thần thông của Lôi Chiêm Càn trả về mới thật sự kinh khủng!
Không thấy được, đến cả Khương Vô Ưu bát phong bất động cũng lập tức đứng lên đấy sao.
Trên đài.
"Nếu Thập Nhất điện hạ đã lên tiếng, Khương Vọng đương nhiên nghe lệnh"
Khương Vọng chỉ cười, rồi thu kiếm vào vỏ.
Vừa rồi Lôi Chiêm Càn thật sự còn có cơ hội sao? Không có Khương Vô Khí, Lôi Tỷ mà hắn ta ngưng bên ngoài cơ thể đã bị phế bỏ. Bản lĩnh mạnh miệng của người này, chỉ e đã ngưng kết thành thần thông rồi!
Cho dù che lấp ngoài miệng thế nào, thua chính là thua.
Ở đây có nhiều người như vậy, không có mấy ai là đồ đần.
Lôi Chiêm Cân là ai?
Thiên kiêu ngàn năm chưa chắc đã có một của Lôi gia, người nắm giữ thần thông Lôi Tỷ, biểu huynh của Trường Sinh cung chủ Khương Vô Khí, gia chủ tương lai của Lôi thị, nhân vật phong vân trong những cường giả thế hệ trẻ tuổi của Đại Tề.
Điểm mấu chốt nhất chính là hắn ta đã sớm mở phủ thứ hai.
Khương Vọng đánh bại hắn ra, là vượt qua chênh lệch một tiểu cảnh giới.
Điều này có ý nghĩa gì?
Có ý nghĩa nghiền ép trên mọi phương diện thiên phú tu hành, tài tình chiến đấu!
Đây là một trận ước chiến công khai. Có thể nói toàn bộ thành Lâm Tri đều đang theo dõi kết quả. Nếu không Trọng Huyền Thắng cũng không có khả năng bán sạch thẻ số, giá tiền này đã đủ đi bốn đại danh quán một chuyến!
Dĩ nhiên, sắc mặt Lôi Chiêm Càn rất khó coi, nhưng có Khương Vô Khí ở đây, không có mấy ai nói ra lời châm chọc.
Đến cả Khương Vô Tà cũng chỉ cười đến ý vị sâu xa. Đổ thêm dầu vào lửa cháy ngay lúc này không phải chủ ý tốt gì.
Đương nhiên, không ai nói gì trước mặt, nhưng sau lưng thì lại chưa chắc.
Ban đầu, chính Lôi Chiêm Càn ngươi luôn miệng nói ở bí cảnh Thất Tinh Lâu là sơ suất nhất thời, Trọng Huyền gia đã phải bỏ vốn lớn, mới giúp Khương Vọng may mắn được lợi, chiếm được Thiên Khôi. Nhưng hôm nay vẫn sơ suất hay sao?
Dùng lời của Trọng Huyền Thắng để nói—— dứt khoát đổi tên là Lôi Sơ Suất cho rồi!
Những việc sau trận chiến đều có Trọng Huyền Thắng xử lý, bản thân Khương Vọng đã bị Khương Vô Ưu triệu qua một bên đi trò chuyện.
Địa điểm có sẵn, chính là tửu lâu mà Trọng Huyền Thắng bao hết kia, hiện tại cửa chính, cửa sổ vẫn đóng, không có người không phận sự nào.
Hai người lên lầu, ngồi đối diện nhau bên cửa sổ.
Khương Vô Ưu liếc qua cửa sổ bị Trọng Huyền Thắng đẩy ra từ trước đó, vẻ mặt ý vị thâm trường.
Từ lỗ hổng này, vừa hay có thể nhìn thấy tình huống của Vô Địch Diễn Võ Quán. Nếu Khương Vô Ưu còn không đoán ra được nguyên nhân, nàng ta cũng không cần tranh đoạt hoảng vị gì nữa.
Mặc dù đây là chuyện Trọng Huyền Thắng làm ra, nhưng Khương Vô Ưu rõ ràng coi bọn họ là cá mè một lứa.
Khương Vọng đưa tay đẩy ra toàn bộ cửa sổ.
Như thế vừa có thể giữ tính tư mật cho cuộc trò chuyện, lại có thể tránh tình ngay lý gian. Đương nhiên, hắn không muốn nói hắn làm vậy là vì che lấp xấu hổ...
"Không biết Tam điện hạ tìm ta có chuyện gì?"
"Khương Vô Ưu hỏi.
Khương Vọng sửng sốt một hồi, không biết tại sao nàng ta lại nhìn ra được, nhưng hắn cũng không muốn hỏi, chỉ nói: "Ta quả thật muốn tạm thời rời khỏi lãnh thổ Tề Quốc"
Khương Vô Ưu gật đầu, lại nói sang chủ đề khác: "Một trận chiến hôm nay, thực lực của Lôi Chiêm Càn không thua gì ngươi, hắn chỉ chuẩn bị không đầy đủ bằng ngươi, mới dẫn đến cả cuộc chiến đấu đều bị nắm mũi dẫn đi"
"Điện hạ" Khương Vọng cười: "Sau khi rời khỏi quận Đại Trạch, cho đến trước trận chiến ngày hôm nay, Lôi Chiêm Càn có đầy đủ thời gian để chuẩn bị"
Ý của hắn rất rõ ràng —— như vậy mà còn chuẩn bị chưa đầy đủ, thì trách được ai đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad