Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3265 - Các ngươi phải lui ba mươi mốt (2)



Chương 3265 - Các ngươi phải lui ba mươi mốt (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Yêu tộc là kẻ địch lớn nhất của Nhân tộc, nhưng không phải là kẻ địch duy nhất của Nhân tộc. Thậm chí Yêu tộc hiện tại không chỉ là kẻ địch, trong lúc là kẻ địch của nhau, cũng liên tục không ngừng cung cấp tài nguyên siêu phàm.
Chiến lược đối phó Yêu tộc, tất nhiên là liên quan đến toàn bộ chiến lược Nhân tộc, há có thể qua loa khơi mào?
Lúc này Tần Trường Sinh hỏi công khai như vậy, quả thật cũng tỏ rõ thái độ với phía Yêu tộc, nói rõ hiện tại Nhân tộc cũng chưa lên kế hoạch tấn công toàn diện. Lần này đột nhiên bùng phát chiến tranh có độ chấn động cao, hoàn toàn là hành vi của một mình Tả Hiêu và Khương Mộng Hùng.
Ông ta dùng thái độ như thế để tránh việc Yêu tộc lầm phán, hy vọng Yêu tộc cũng có thể giữ vững khắc chế nhất định.
“Làm gì?” Khương Mộng Hùng hiển nhiên cũng chưa hề nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà rất nhanh đã nói: “Đương nhiên là muốn thành Nam Thiên chôn cùng quốc hầu của ta!”
Đương nhiên theo ý định ban đầu của ông ta, lần này mục tiêu phạt yêu, tất nhiên là tìm Khương Vọng còn sống về, thuận tiện đánh chết Chu Ý.
Nhưng mà lời nói ra tất nhiên không thể nói toạc ra như vậy. Yêu tộc hiện tại chẳng qua là thế yếu, chứ không phải là không có xương.
Chỉ là lúc nói ra lời này, nắm tay ông ta vẫn nện đến, vang rung trời, gắt gao dồn ép Chu Ý, khiến Viên Tiên Đình liên tục quay về phòng ngự, giận đến mức khiến con khỉ này oa oa chửi bậy.
Bên kia Tả Hiêu cũng là người chuyên đánh người què chân, gắt gao khóa chặt Chu Ý đang bị thương, khiến cho Kỳ Quan Ứng hoàn toàn không thể thoát thân. Đáp lại câu hỏi của Tần Trường Sinh, ông cũng chỉ lạnh lùng nói: “Nếu như hỏi lão phu muốn làm gì, thì đơn giản chính là tiêu diệt Yêu tộc!”
Thực lực tổng thể của Nhân tộc, đã sớm vượt qua Yêu tộc, điều này đã được chứng minh qua vô số lần huyết chiến trong những năm qua.
Cho dù ở trong thế giới mà Yêu tộc xây dựng này, Nhân tộc cũng đã đứng vững gót chân ở Ngũ Ác Bồn Địa, đây là tình hình chung giữa hai tộc.
Cho nên cho dù là Thiên yêu nóng nảy như Viên Tiên Đình, quả thật cũng tán thành việc đàm phán.
Hắn ta chỉ là tính tình không tốt, chứ không phải là ngốc.
Nhưng vừa nghe khẩu khí này của Tả Hiêu, hắn ta liền dựng lông: “Lão thất phu! Có giỏi thì thả Chu Ý ra, chúng ta đơn đả độc đấu! Lão tử coi ngươi làm thế nào diệt yêu!”
Tả Hiêu hoa phục bay bay, nắm giữ thế giới trong tay, càng không lùi một bước, chỉ nói: “Tốt, chờ lão phu đánh chết con nhện cái này, sẽ tới uống não khỉ của ngươi!”
Bạch Ngọc Hà nghe thấy rụt cổ lại, hắn ta xuất thân Việt quốc, có ấn tượng rất sâu sắc đối với uy phong của Hoài quốc công Đại Sở. Xem lời Tả công gia nói này, đáng sợ đến mức nào?
Hiển nhiên Viên Tiên Đình và Tả Hiêu vừa một lời không hợp, tình hình chiến đấu lại lập tức kịch liệt lên.
Sư An Huyền thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt lại chỉ cười lạnh hai tiếng: “Nếu như Nhân tộc đều có thái độ như thế, vậy thì không cần bàn lại. Chỉ là lại mở ra huyết chiến hai giới! Nhìn lại lịch sử, có bao nhiêu xác chết! Yêu tộc ta đã từng e sợ chưa?”
“Lão sư tử ngươi cũng đừng có già mồm!” Tần Trường Sinh cả giận nói: “Ngươi là tôn sư Thiên yêu, ỷ lớn hiếp nhỏ, tham gia chiến trường, món nợ này ta còn chưa bắt đầu tính với ngươi đâu. Chẳng lẽ từ nay về sau đôi bên chúng ta đều không cần phái quân đội, cứ dứt khoát cho cường giả ra tay, giết tộc dân của nhau? Vạn Yêu Chi Môn sừng sững qua bao thời đại, các ngươi giết qua được sao?!”
Viên Tiên Đình ở phía bên kia oa oa chửi đổng: “Con mẹ nó cái đám Nhân tộc các ngươi rất vô liêm sỉ! Tiểu nhi họ Khương mấy ngày trước đánh thành Nam Thiên, sao ngươi không nói là ỷ lớn hiếp nhỏ? Mười hai năm trước ông ta cũng vượt biên giết chóc, sao ngươi không nói là ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Khương Mộng Hùng cũng nổi giận: “Con khỉ chết tiệt nhà ngươi nói rõ ràng cho ta, đồ đệ Nhiêu Bỉnh Chương của ta vì sao lại mất tích! Chẳng lẽ không phải là do Yêu tộc các ngươi không cần thể diện, ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
“Khoan đã! Hai vị khoan đã! Chuyện cũ năm xưa không cần nhắc lại, thù mới hận cũ tự có hồi báo!”
Tần Trường Sinh thấy một màn này ầm ĩ tiếp liền không xong, cũng không khỏi ra mặt nói chuyện. Hai gia hỏa này nếu còn cãi nhau tiếp, hoàn toàn có thể nói từ cận cổ đến viễn cổ. Nợ nần nhiều năm như vậy, nói khi nào mới xong?
Sư An Huyền cũng nói: “Hôm nay ta ra chiến trường, cùng với việc Khương Mộng Hùng mấy ngày trước đánh thành Nam Thiên, coi như huề nhau!”
Viên Tiên Đình và Khương Mộng Hùng cũng đều ngậm miệng, nhưng dưới tay lại đánh ác hơn, đánh cho tia lửa như biển, hỗn độn cuồn cuộn.
Toàn bộ chiến trường, liền thấy bầu trời chiến trường nơi đó lúc sáng lúc tối. Dư âm chiến đấu sấm chớp không ngừng, vết nứt thường xuyên xuất hiện, có một loại ảo giác nguy hiểm trên bầu trời bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống.
Tần Trường Sinh nhìn về phía Tả Hiêu, vô cùng tôn trọng nói: “Tả công gia, xin ngài bớt giận. Ta biết tình cảm giữa ngài và Khương Võ An rất tốt, lúc hắn đến Sở quốc cũng đều sinh hoạt ở Tả phủ. Nhưng chậu sành khó tránh vỡ bên miệng giếng, tướng quân khó tránh khỏi việc tử trận! Chuyện xưa nay, ai cũng không thể tránh khỏi. Hai tộc Nhân Yêu, không thể hòa bình. Nhưng cuộc chiến cả tộc, há có thể bởi vì giận dữ mà dấy lên? Mong Công gia xuy xét!”
Tả Hiêu trầm mặc một lúc, chợt hung tàn tấn công mấy cái, vẫn không thể thật sự giết chết Chu Ý, cho nên thở dài một tiếng, rời khỏi chiến đoàn.
Nếu như ở lúc đỉnh phong, há có thể như thế?
Khương Vọng là một đứa trẻ tốt.
Nhưng Tần Trường Sinh nói đúng, chậu sành khó tránh vỡ bên miệng giếng, tướng quân khó tránh khỏi việc tử trận!
Con trai của ông, cháu trai trưởng của ông, không ai tránh khỏi.
Ông chẳng lẽ vẫn có thể không hiểu rõ đạo lý này sao?
Ông là người đã nhìn quen mưa gió rồi!
Trái tim già nua này chưa có nỗi đau nào mà chưa từng chịu.
Chỉ thương cho Quang Thù vất vả lắm mới vui vẻ được mấy ngày, có được huynh trưởng để thổ lộ tâm tình, giờ lại trở nên buồn bã tự bế.
Chỉ tiếc… không còn được nhìn thấy Diễm Hoa Phần Thành nữa.
Ông nhìn tòa thành lớn dưới chân mình, giận dữ nói: “Tòa thành này đặt ở đây, lão phu cảm thấy ngứa mắt!”
“Thế cũng đơn giản!” Viên Tiên Đình không cam lòng thái độ hùng hổ dọa người của cái đám Nhân tộc này, hơn nữa không cam lòng việc Tả Hiêu tấn công thêm hai lần trước khi dừng tay kia, nhảy dựng lên mắng chửi: “Đánh mù mắt cái lão thất phu ngươi thì liền không ngứa mắt nữa!”
Kỳ Quan Ứng vội vàng đưa tay ngăn cản.
Viên Tiên Đình ngươi một thân một mình, huyết chiến thế nào cũng không sao, dù sao khỉ con khỉ cháu chẳng có đứa nào.
Kỳ Quan Ứng ta là người có vợ có con có thuộc hạ. Ở trên chiến trường chết quá nhiều, ta khó mà không đau lòng…
Lập tức vén chiến giáp lên: “Đây là chuyện nhỏ. Mặc dù Sương Phong Cốc là do Khương Mộng Hùng đánh xuyên qua, tùy tiện khai chiến ở đây cũng không phải do Yêu tộc chúng ta. Nhưng mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không phải là ý muốn của hai tộc ngươi ta.”
Kỳ Quan Ứng trầm ngâm một phen, lại nói: “Mỗi bên tự lui thành ba mươi dặm, thế nào?”
Tả Hiêu vốn đã thu hồi ánh mắt hung dữ, đột nhiên lại thoáng lóe lên, gằn từng chữ nói: “Ta coi Khương Vọng là cháu, cháu ta coi nó là anh ruột! Nó bị vây hãm ở chỗ này, có nguyên nhân từ Nhân tộc, cũng có nguyên nhân từ Yêu tộc các ngươi! Chúng ta có thể lui ba mươi, nhưng các ngươi phải lui ba mươi mốt!”
Kỳ Quan Ứng nhìn lão nhân này thật sâu, cảm nhận được loại quyết tâm này, cuối cùng nói: “Có thể.”
Tả Hiêu muốn “một” này, là kỷ niệm danh nghĩa Khương Vọng.
Mà Yêu tộc chân chính lui “một” này, chính là để bảo vệ Thiên yêu Chu Ý!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad