Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3069 - Nhất Sinh Giận Dỗi Với Tà Dương (1)



Chương 3069 - Nhất Sinh Giận Dỗi Với Tà Dương (1)




Chương 3069: Nhất Sinh Giận Dỗi Với Tà Dương (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thời khắc này, hắn ta vẫn là một cục mỡ to tướng vùi lấp trong chiếc ghế dựa, hai con mắt như hạt đậu nành gắn ở trên mặt.
Không có chút phong thái công hầu nào cả.
Chỉ có điều, trên gương mặt của hắn ta là sự phức tạp mà Khương Vọng chưa bao giờ thấy qua.
Hắn lặng lẽ lắng nghe.
Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói.
“Trong hầu phủ tôn quý này, trong danh môn đỉnh cấp của Đại Tề này, mỗi một người đều có sự thống khổ của chính mình.”
“Phụ thân ta có nỗi thống khổ của chính mình, lý tưởng củ ông ta, thê nhi của ông ta, bằng hữu của ông ta, cấp dưới của ông ta, gia tộc của ông ta, lòng trung nghĩa của ông ta... Ông ta không thể lo hết cho tất cả, thành danh từ khi còn trẻ, nhưng lại giãy giụa cả đời cho đến chết.”
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy Trọng Huyền Thắng nói hai từ ‘phụ thân ta’.
“Huynh trưởng ta có nỗi thống khổ của huynh trưởng. Y trời sinh tính tự ngã, không muốn bị gò bó. Y hà khắc yêu cầu sự hoàn mỹ, không cho phép mình có khuyết điểm. Y có mục tiêu kiên định và muốn tất cả những gì y muốn. Y không sẵn sàng từ bỏ bất cứ điều gì, thật ra y ép mình cực kỳ chặt.”
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy Trọng Huyền Thắng dùng loại ngữ khí này để nói tới Trọng Huyền Tuân.
“Thúc phụ của ta có nỗi thống khổ của thúc phụ. Huynh trưởng kính yêu nhất của ông đã chết, ông lại không thể làm được gì. Ông ấy càng mạnh mẽ, thì lại càng cảm thấy mọi thứ trên đời này đều khó khăn. Dù ông có hung uy ngút trời thế nào đi nữa, cũng không thể đến Nguyên Hải gom góp người đó quay lại. Cho dù ông đã là Đương Thế Chân Nhân, Trọng Huyền Minh Đồ vẫn là một bài học thất bại từ quá khứ.”
“Tứ thúc của ta có nỗi thống khổ của tứ thúc. Tam ca của ông ta chết trận ở sa trường, là do nhị ca của ông ta liên lụy. Nhưng nhị ca của ông ta cũng chết vì bảo toàn gia tộc. Ông ta muốn oán hận, cũng không biết oán hận ai. Đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa thể chấp nhận mọi thứ, cho nên ở hải ngoại quanh năm. Sau khi phụ thân ta qua đời, không bao giờ đặt chân đến Lâm Truy một bước.”
Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói: “Tất nhiên ta cũng có nỗi thống khổ của chính mình. Sự thống khổ của ta, huynh phụng bồi ta lâu như vậy, huynh cũng đã biết rồi đấy.”
Hắn ta hít sâu một hơi, vẫn nhìn vào nơi xa xa mờ ảo: “Ta biết trên đời này, ai sống cũng không dễ dàng, ai cũng đều có nỗi thống khổ của chính mình. Chỉ là hôm nay ta ngồi ở chỗ này, đột nhiên nghĩ tới, gia gia của ta... ông cũng rất thống khỏ. Thậm chí ông ta còn thống khổ hơn tất cả những người khác, những gì ông trải qua hay mất đi, so với bất kỳ người nào đều nhiều hơn. Nhưng cả đời này ông chưa bao giờ thể hiện điều đó ra.”
“Bản thân bị phế bỏ trên chiến trường, ông đã phải cố gắng bồi dưỡng nhi tử thành tài. Thiên Tử sinh khoảng cách, ông lại khoác áo giáp lên trận. Nhi tử chết trận, nhưng ông chỉ cầm cờ xí giơ cao hơn. Gia thế suy sụp, ông cũng chỉ càng ưỡn thẳng thắt lưng hơn.”
“Cả đời ông chưa bao giờ yếu đuối, ngoại trừ lần trước đó... ông nói với ta, ông sắp chết.”
“Nhưng khi đó, ta vẫn lựa chọn xoay người.”
“Khương Vọng à, ta không phải muốn nói, ta hối hận khi lựa chọn Thập Tứ. Ta chỉ đang tự hỏi, có phải ta có thể có... biện pháp càng tốt hơn không?”
“Từ phụ thân ta, cho đến ta. Mỗi người chúng ta đều có thể tự do phóng khoáng, đều có thể dày vò, cũng có thể diễn tả nỗi thống khổ của mình. Bởi vì lão nhân gia ông ta còn sống, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều có người đứng sau hỗ trợ.”
“Tu vi của ta đã đuổi kịp ông. Thúc phụ, tứ thúc, huynh trưởng, phụ thân của ta, tu vi của tất cả bọn họ đều ở trên ông. Nhưng toàn bộ Trọng Huyền gia, vẫn là do ông một tay che mưa che gió.”
"Bởi vì người quan tâm đến gia tộc nhiều nhất chính là ông. Vì vậy, ông vẫn cứ chịu đựng mọi thứ trong im lặng.”
Khương Vọng nhớ rằng, lúc ở đầu đường phía Đông, vị lão nhân mái tóc trắng xóa phi ngang trời, tức giận mắng mỏ Khương Mộng Hùng, cao giọng chất vấn Tề Thiên Tử. Cảnh tượng đó quả thực khó quên. Trọn đời cũng không thể quên được.
Thanh âm của Trọng Huyền Thắng rất thong thả: “Ông vẫn luôn ngồi ở nơi này, nên chúng ta lại cảm thấy, việc ông ngồi ở đây là chuyện phải làm, là chuyện hết sức bình thường. Giống như cái ghé kia, giống như viện tử này, giống như ánh nắng này.”
“Cho đến khi ông đi.”
“Cho đến khi ông rời đi, những thứ bình thường thành thói quen kia, trở nên khác thường.”
“Huynh xem mây trên trời kia, có phải vẫn luôn thảnh thời nhàn hạ như vậy không?”
Trọng Huyền Thắng nhắm mắt lại, tựa hồ có chút buồn ngủ, lẩm bẩm nói:“Thì ra là không phải vậy.”
Khương Vọng lặng lẽ lắng nghe những lời này.
Hắn biết người thông minh như Trọng Huyền Thắng không cần bất kỳ lời khuyên nào, hắn ta chỉ cần một người đáng tin cậy, có thể bày tỏ hết cõi lòng.
Vội vã lao từ đất Hạ tới Bác Vọng Hầu phủ ở Lâm Truy, còn phải chăm sóc Chử Yêu trên đường, trên người quả thực phủ đầy phong trần. Nhưng ý nghĩa của việc hắn đến đây, không phải là Đại Tề Võ An Hầu, là cường giả Thần Lâm Cảnh, mà chỉ là, một người bằng hữu.
Là bằng hữu tốt nhất cả đời này của Trọng Huyền Thắng.
Hắn không nói lời nào, chỉ ngồi xuống bên cạnh Trọng Huyền Thắng.
Chỉ như vậy phụng bồi hắn ta ngồi suốt một buổi chiều, lại suốt cả đêm dài.
...
...
Tháng tám trời thu đã mát mẻ.
Khi lá vàng úa rơi, cũng là lúc khiến người ta biết tới tâm tình chia tay của thế gian.
Di mệnh trước khi chết của lão nhân, là mọi thứ trong tang lễ phải được làm một cách giản, vì vậy tang lễ không được tổ chức hoành tráng.
Không có mười dặm đồ tang, thậm chí cũng không có cả lưu thủy tịch (2).
(1)Tiệc mời khách
Chỉ lập một tòa điện đường trong phủ Bác Vọng Hầu, linh cữu sẽ đặt ở đó ba ngày, cho mọi người tế bái. Ba ngày sau, Bác Vọng Hầu thế tôn sẽ đỡ linh cữu đưa về an táng ở Trọng Huyền tộc địa ở quận Thu Dương.
Sau đó sẽ là nghi lễ tập tước của Trọng Huyền Thắng.
Tang lễ này tuy là đơn giản, nhưng quy cách cũng không thấp.
Đầu tiên là Định Viễn Hầu Trọng Huyền Trử Lương tự thân thủ tại ngoại viện, nghênh đón khách mời. Các vị đại nhân của Chính Sự Đường hay Binh Sự Đường, phàm là người trong triều, thì đều tới điện đường cúng tế. Những người không ở Tề địa, thì cũng phái người đưa vòng hoa tới.
Quân Thần Khương Mộng Hùng, tướng quốc Giang Nhữ Mặc, tiền tể tướng Yến Bình, đều đích thân tới.
Hơn nữa, thông qua triều nghị, Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ treo trước Tử Cực Điện đã được hạ xuống nửa cột buồm, Đại Tề đế quốc đã dùng quốc lễ để tiễn biệt quốc hầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad