Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1821: Thần Quỷ Toán Tẵn (*)

Chương 1821: Thần Quỷ Toán Tẵn (*)
( ) Quỷ thần đều tính "Không ổn, không ổn chút nào." Khương Vọng lắc lắc đầu nói: "Ta đường đường là nam nhi bảy thước, làm sao có thể chiếm tiện nghi của lão nhân ngài được? Giá trị của tấm bùa là bao nhiêu, thì nên đưa ra số tiền bấy nhiêu. Lão nhân ngài chờ ta mấy năm, đợi ta gom đủ nguyên thạch rồi lại tới chỗ này tìm ngươi."
Lão nhân thở dài nói: "Ta thì đợi được, nhưng ngươi chờ không nổi đâu.mấy ngày sắp tới ngươi sẽ gặp đại họa, làm sao có thể phớt lờ nó được? Cũng không cần nói nhiều làm gì, lão phu ăn chút thiệt thòi thì ăn chút thiệt thòi đi. Lấy một nghìn viên nguyên thạch ra rồi cầm lá bùa này đi đi"
Lão nhân một bên than thở, một bên nhón chân lên, nhét lá bùa vào trong lồng ngực của Khương Vọng.
Khương Vọng lùi lại một chút nói: "Không được đâu lão nhân gia.
Nếu không ngài cũng đã cung phụng nó 99 năm rồi, nay lại đem về cung phụng thêm một năm nữa, góp lại cho đủ số chẫn. Nếu vậy có thể bán được giá tiền cao hơn đó!"
Lão nhân rối rắm thở dài một tiếng "haizz!", cau mày tỏ vẻ không vui: "Cái gì mà bán được giá hay không, lão phu chẳng lẽ lại để ý đến những thứ đó? Lão phu là cảm thấy lão phu với ngươi có duyên, nên muốn giơ tay ra giúp đỡ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu là kẻ mê tiền hay sao? Mau cầm lấy, sớm một chút tiêu kiếp khứ tai đi!"
"Haizz!" Khương Vọng cũng thở dài một tiếng, nói tiếp: "Nhưng bây giờ ta cũng mới nhớ ra, vừa nãy ra khỏi phủ vội quá, quên đem theo nguyên thạch, bây giờ trên người của ta cũng không có nhiều nguyên thạch như thế đâu."
Lão nhân trợn trừng mắt nói: "Vậy cuối cùng là ngươi cầm theo bao nhiêu vậy?"
Khương Vọng dựng một ngón tay lên.
"Một trăm viên? Mười viên? Này chỉ có một viên thôi sao? Ngươi cũng quá quá đáng rồi! Ta thế mà cung phụng nó 99 năm đấy, còn dùng tỉnh hoa nhật nguyệt..."
Lão nhân nói đến đây đột nhiên dừng lại: "Haizz, thôi giảm giá cho ngươi vậy. Một viên nguyên thạch thì là một viên nguyên thạch đi"
Tay phải của lão ta cầm lá bùa hộ thân đưa cho Khương Vọng, tay trái chìa ra trước mặt hắn: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng"
Từ một nghìn giảm xuống chỉ còn một viên, kiểu giảm giá này cũng quá điên khùng đi. Cái này không phải là bằng chứng đầy đủ cho cái chất lượng của lá bùa phòng thân này sao?
Nhưng Khương Vọng chỉ lắc đầu nói: "Lão nhân gia, ngài hiểu lầm rồi. Ta nói một viên ở đây là một viên đạo nguyên thạch"
Đạo nguyên thạch và nguyên thạch, tuy rằng chỉ hơn kém nhau một chữ nhưng giá cả lại cách nhau đến cả vạn lần.
Lão nhân đem lá bùa hộ thân thu hồi về, nhìn người đang cưỡi trên lưng ngựa nói: "Quả nhiên, ngươi xem lão phu như kẻ lừa đảo chứ gì?"
Khương Vọng chỉ cười mà không nói. Tuy rằng không nói, nhưng hàm ý thì đã quá rõ ràng.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên chuyển người về cùng hướng với Khương Vọng, tay cầm dây cương của Diễm Chiếu kéo đi: "Ta cho ngươi xem tên tiểu tử dốt nát này. Nhìn rõ ràng nhé!"
Lão ta dắt Diễm Chiếu sải một bước dài về phía trước.
Khương Vọng đột nhiên không kịp phản ứng, cưỡi ở trên lưng ngựa đi theo.
Cả con đường dài bỗng chốc dừng lại.
Trên con đường dài này, tất cả người đi đường đều đứng cố định tại vị trí cũ, kể cả biểu tình của họ cũng đọng lại ở một khắc trước.
Lão nhân tùy tiện chỉ vào một người nam tử trẻ tuổi ở trước mặt nói: "Người này thọ mệnh chắc chắn không quá ba mươi bảy"
Người nam tử này nhìn qua cực kỳ can đảm và mạnh mẽ, khí sắc cực tốt, nhìn thế nào cũng không giống một người có tướng đoản mệnh.
"Nếu không tin, liền tới nhìn"
Lão nhân lại đắt theo Diễm Chiếu, sải dài về phía trước một bước, thế mà lại dắt cả Diễm Chiếu và Khương Vọng đâm thẳng vào vị nam tử trẻ tuổi kia.
Cả con đường phố dài đó đều không nhìn thấy rồi.
Trong thời gian quang ảnh di chuyển, Khương Vọng cưỡi ngựa xuất hiện trong một gian phòng xa lạ. Nếu nhìn qua cách bố trí thì đây chính là một gian phòng ngủ.
Ổ trên giường có một người đang nằm. Một vị phụ nhân quỳ ở cạnh mép giường khóc thút thít, cạnh đó là một đứa bé còn rất nhỏ đang nằm trong nôi, cười một cách vui vẻ.
Một phòng mà tồn tại cả vui lẫn buồn, cả sinh và tử.
Mà khi Khương Vọng đến gần nhìn thì thấy người nằm ở trên giường, cả gương mặt đều toát lên vẻ bệnh tật lại chính là người nam tử trẻ tuổi mà hắn gặp được ở trên đường thành Lâm Tri!
Nếu so sánh với lúc trước thì tuổi tác của người này có lớn hơn một chút, nhưng tuyệt đối là chưa tới bốn mươi!
Đối với hai người và một con ngựa đột nhiên xuất hiện, những người trong phòng hoàn toàn không biết gì cả.
Nam tử trên giường kéo tay phụ thân nói: "Sau khi ta mất rồi, nàng không cần phải thủ tiết. Nếu gặp được nhà nào thích hợp thì tái giá đi. Cha mẹ ta vẫn còn, nhà cũng có chút tài sản, có thể nuôi con khôn lớn, nàng không cần...."
Lời vừa nói đến một nửa thì đã đứt gãy, rõ ràng nam tử này hồn đã lìa khôi xác.
Phụ nhân kia nhất thời khóc rống lên.
Lão nhân lại dắt Diễm Chiếu chuyển thân một cái.
Người đã ở trên con đường ở thành Lâm Tri.
Khương Vọng đột nhiên cảm thấy một trận rung động sâu sắc.
Huyễn cảnh? Hay là thật?
Nếu như là huyễn cảnh thì tại sao hắn không có chút cảm giác nào? Cảm giác giống như, tất cả những thứ vừa rồi đều là thật.
Nếu thật sự là thực, vậy thì có thể nhìn thấy tương lai của người khác là lực lượng vĩ đại đến nhường nào?
Thật là không tưởng tượng nổi!
"Thế nào?" khi đã một lần nữa quay lại con đường đông đúc nhôn nhịp lúc trước, lão nhân mới ngẩng đầu lên hỏi Khương Vọng:
"Lần này thì tin lão phu rồi chứ. Cái tên bán tiên ở nhân gian thần quỷ toán tẫn làm sao có thể là hư danh?"
Trải qua chuyện vừa rồi, tuy rằng người thì vẫn là người đó, thái độ vẫn là thái độ đó, nhưng lại mang một cảm giác cao sơn ngưỡng chỉ (), làm cho người ta phải kinh sợ.
( ) Cao sơn ngưỡng chỉ: là một thành ngự chỉ về một phẩm đức cao thượng, người nói dành một sự ngưỡng mộ đến tận cùng cho phẩm đưc cao thượng của người được nói tới.
Khương Vọng nói: "Thực lực của lão nhân gia không phải thứ mà Khương Vọng có thể đo lường được. Thần thông như vậy, quả thực..."
"Được rồi, trước thì cao ngạo, sau lại cung kính, thực là không thú vị. Mông ngựa cũng không cần phải vỗ nữa" Lão nhân giơ tay lên cắt đứt lời nói của Khương Vọng, khí thế hùng hổ nói: " Giờ nói đi lá bùa hộ thân này có mua hay không?"
Khương Vọng nghiêm túc nhìn lão nhân nói: "Ta nhiều nhất cũng sẽ chỉ trả một Đao tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad