Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2991 - Tử lạc kỳ bình (1)



Chương 2991 - Tử lạc kỳ bình (1)




Chương 2991: Tử lạc kỳ bình (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên đài cao, Tô Quan Doanh cùng Sư Minh Trình đã không nói gì nữa. Ánh mắt của bọn họ đều rơi xuống trường thi, biểu lộ trở nên nghiêm túc.
Lúc này, bầu không khí ở Hổ Đài vô cùng quái dị.
Khương Vọng rất chân thành giải thích hắn đối xử với lần quan khảo này thế nào, giống như thật sự muốn nói cho Triệu Tử tâm tình của hắn, lựa chọn của hắn, hành động của hắn.
Triệu Tử rất nghiêm túc nghe Khương Vọng giải thích, giống như quả thực rất để ý, cũng rất cần lời giải thích này.
Mà toàn bộ Hổ Đài, tất cả mọi người đều làm theo điều mình cho là đúng, người cần điều tức thì điều tức, người có trách nhiệm đứng gác thì đứng gác, người phụ trách tuần tra thì đi tuần tra. Trước mắt, quan khảo của bản thân là quan trọng nhất, còn về việc hai người trước mắt đang nói gì thì không quan trọng, dù rằng một người trong đó là Võ An Hầu.
Dưới tình huống không ai chú ý.
Sự nghiêm túc của hai người họ, ngược lại lộ ra cảm giác khá hoang đường.
"Ta tin ngươi thật sự nghĩ như vậy, cũng quả thực làm như vậy. Những ngày này chúng ta thấy được rất nhiều." Triệu Tử ngồi trước thư án, giọng nói không nhanh không chậm, mang đậm khí chất của người đọc sách: "Nhưng mà sự công bằng này không lâu dài. Nó chỉ tồn tại nhờ ý chí của cá nhân ngươi. Nhưng sau khi ngươi đi thì sao?"
Khương Vọng nói: "Ta vẫn nhớ một câu, đạo lý của ta, chỉ ở trong vòng ba thước trước mũi kiếm của ta."
"Sau khi ngươi chết, dù hồng thủy ngập trời thì sao?" Triệu Tử Văn nói.
Ta nghĩ ta nói đúng: "Trong khả năng."
Triệu Tử nhìn hắn: "Vị trí của chính nghĩa, mặc dù ngàn vạn người nhưng mình ta độc vãng. Đại trượng phu đứng giữa đất trời, há có thể tiếc thân?"
Khương Vọng nói: "Có đôi khi ngươi còn sống, không chỉ là chuyện của cá nhân ngươi. Có thể không chết thì vẫn không nên chết mới đúng. Huống hồ "nghĩa" của mỗi một người cũng không giống nhau."
"Nhân sinh khổ đoản, thí dụ như phù du, sinh tử không để lại dấu vết. Hầu gia có từng nghĩ tới, dùng cả đời này làm một người vĩ đại, để lại cho thế giới này cái gì đó?" Triệu Tử nói.
Khương Vọng đáp: "Trời cao tự có quy tắc, lý lẽ của nó, ắt hẳn cũng không cần ta để lại cái gì. Ta chỉ hi vọng ta không khiến thế giới này thêm phiền."
Triệu Tử nói: "Có năng lực lại không nguyện ý cải biến thế giới cũng là một loại ngồi không ăn bám."
"Thế nào mới tính là có năng lực? Tu vi chỉ là một loại lực lượng vô ý thức, trí thức có lúc cũng là một loại lồng giam." Khương Vọng nói: "Chính ta cũng thường hay làm chuyện ngu xuẩn, làm sai, có đôi khi không phân rõ đúng sai, có đôi khi nhìn không rõ thật giả, thường thường mê mang không biết con đường phía trước ở đâu. Sao ta dám nói thế giới này có thể được ta thay đổi tốt hơn? Cải biến mình là một loại lựa chọn, bản thân ta tự gánh chịu. Nhưng bản thân ta có tài đức gì mà cải biến thế giới được đây?"
Triệu Tử có chút tiếc nuối thở dài: "Vẫn phải cảm ơn ngươi đã nguyện ý trò chuyện với ta."
"Giới thiệu lại một chút."
Nàng ta đứng dậy, chậm rãi nói: "Triệu Tiền Tôn Lý trong bách tính, đứng thứ nhất là 'Triệu'. Tử Sửu Dần Mão, đứng thứ nhất là 'Tử'. Ta tên Triệu Tử.. Hộ đạo nhân của Bình Đẳng Quốc!"
Toàn trường lập tức ồn ào!
Sau thi văn sẽ là thi võ.
Một khi quan khảo Nam Cương thành công kết thúc, Tề đình liền danh xứng với thực, hoàn toàn nắm Nam Cương trong tay.
Đây không phải là điều mà Bình Đẳng Quốc muốn thấy, thậm chí cũng không phải là thứ mà các thế lực khác ở Nam Vực nguyện ý nhìn thấy.
Vì phạt diệt Hạ quốc, Tề quốc đã bỏ ra cố gắng vô cùng to lớn, từ ngoại giao, quân sự các phương cùng bao vây chặn đánh mới giành được thắng lợi vĩ đại này.
Nhưng một trận chiến tranh kết thúc, một trận chiến tranh khác còn đang kéo dài.
Khương Vọng không phải là mục tiêu nhưng hắn lại đúng lúc gặp phải.
Một lời của Triệu Tử mà khiến thiên địa đổi.
Mọi thứ trước mắt đột nhiên kéo dài vô hạn, Hổ Đài to lớn đột nhiên biến thành một bàn cờ.
Mà Đại Tề Võ An Hầu nổi tiếng thiên hạ, giờ phút này cũng chỉ là một con cờ trong đó.
Trên bàn cờ này, đen trắng giao thoa, Đại Long chém giết, khắp nơi thấy sinh tử.
Biên giới giữa thân cùng hồn hoàn toàn bị xóa nhòa.
Không phân rõ đây là chân thực hay vẫn là hư ảo.
Giờ phút này, cơ thể Khương Vọng như bị nhiễm mực, đứng ở bên trong thế giới cờ mênh mông bát ngát, làm một quân cờ đen, thứ mắt nhìn thấy đều là tuyết trắng, đều là kẻ địch.
Kia là từng người không thấy rõ diện mạo nhưng mỗi người đều mang theo sức mạnh.
Mỗi người đều tản ra sát ý không thể lay động.
Sát ý kia cũng không nhất định phát ra từ bản tâm mỗi người, thế nhưng lại trở thành một loại "Quy tắc".
Trên bàn cờ, đen giết trắng, trắng giết đen, cả hai không thể cùng tồn tại, tất phải phân sinh tử!
Biết rõ, có lẽ vừa rồi bọn họ còn là thí sinh, hoặc có lẽ là giáp sĩ của Lão Sơn Thiết Kỵ, có lẽ là quan lại của phủ tổng đốc Nam Hạ nhưng sát ý trong lòng Khương Vọng cũng không nhịn được mà dâng lên từng trận.
Giống như cảm giác khát muốn uống, đói muốn ăn, lạnh muốn áo, lúc này ý nghĩ muốn giết những kẻ địch cờ trắng này cũng dâng lên tự nhiên như vậy.
Giết!!
Giết sạch bọn họ!
Không cần để ý đến nguyên nhân, cũng không cần phải gánh vác, đây vốn chỉ là thiên lý tuần hoàn!
Trong cả cục, một bầy cờ trắng bao vây một quân cờ đen, ta không giết người thì người sẽ giết ta.
Ánh mắt tràn ngập sát ý rơi vào trên người, lạnh buốt thấu xương.
Hai chân Khương Vọng dán chặt, như cây già mọc rễ, dùng nghị lực kinh người áp chế bản thân.
Tiện bề cho việc dùng ánh sáng vàng chiếu rọi Ngũ phủ hải, chỉ trong nháy mắt đã chiếu rọi tứ hải trong cơ thể.
Ánh sáng vàng ròng bất hủ chiếu sáng hai con ngươi, sát ý thuộc về phương diện quy tắc vẫn sôi trào chưa tiêu, dưới hào quang vàng óng du động như những con rắn đang trườn... Thế nhưng lại không thể dao động ý chí hắn nữa.
Quan tâm nó là thiên kinh địa nghĩa gì, là pháp lệnh công lý gì, "chân ngã" của ta không dời!
bên trong thế cuộc của người khác, đi con đường của bản thân.
Khương Vọng yên lặng nhìn về phía trước, bên trong vô số thân ảnh đang chém giết, bắt được Triệu Tử ——



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad