Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2196: Chuyện cũ

Chương 2196: Chuyện cũ
Thời điểm mà Khương Vọng bước vào bên trong điện, thiên tử đang ngồi xếp bằng trên thạch đài màu vàng chói lọi. Tổng cộng có chín cây bàn long trụ, đứng ở ba mặt quanh thạch đài, giống hệt như ba mặt tường cao vời vượi, bảo vệ thiên tử.
Bàn long ngậm bảo châu, bên trong hạt châu sinh ngọc khói. Hơi khói biến ảo không ngừng, khi thì sơn hải, khi thì chúng sanh.
Đứng ở trước thạch đài chỉ có một mình Hàn Lệnh. Nếu như không lưu tâm một chút thì gã tựa hồ không hề tồn tại, nhưng thời điểm muốn tìm gã thì gã lại như chưa bao giờ rời khỏi phạm vi tầm nhìn. Bản lãnh đến mức này thì không phải là thứ mà người thường có thể đuổi kịp được.
Vị chấp bút thái giám dẫn đường đã rời đi từ bên ngoài điện.
Khương Vọng cúi người muốn lạy.
Thiên tử đã khoát tay chặn lại: “Không phải là đại điển không cần đại lễ.”
Thiên tử lúc này mặc một bộ áo bào thường phục rộng rãi, cũng tựa như ít đi mấy phần nghiêm túc, thêm mấy phần tùy tính. Tay áo phất một cái, ở trên thạch đài nhìn xuống Khương Vọng: “Thanh Dương Tử hôm nay đến đây vì cái gì?”
Khương Vọng đứng thẳng người, cũng không dám nhìn thẳng thiên tử, nhưng thanh âm vang vọng thản nhiên: “Vì vụ án của tổng quản thái giám Phùng Cố ở Trường Sinh Cung!”
“Trẫm nhớ ngươi là người giám sát phá án này…” Thanh âm của thiên tử rơi xuống, ôn hòa lại có uy nghiêm: “Chẳng lẽ là trong quá trình tra án, phát hiện ra chỗ bất công bất chính?”
Khương Vọng nói: “Thần giám sát phá án, mà lại phát hiện trong vụ án này có một vấn đề nghiêm trọng, không dám lừa gạt thiên tử, nên cố ý tới gặp mặt. Tuy là đã vượt qua chức vụ, nhưng đây là tấm lòng trung quân của thần.”
Thiên tử nói: “Nếu đã là vấn đề nghiêm trọng, vì sao không công khai lên Chính Sự Đường, mà lại muốn tư yết?”
Lời này vừa nói ra, tâm thần của Khương Vọng liền căng thẳng!
Vừa thấy mặt, thiên tử liền nhắc nhở chức trách của hắn trong vụ án này, ngoài sáng là đang hỏi hắn có phải Trịnh Thương Minh và Lâm Hữu tà phá án có vấn đề, nhưng thực ra là đang âm thầm muốn chất vấn hắn, vì một vụ án mà muốn vào cung yết kiến, có phải đã vượt quá khuôn phép rồi hay không?
Hắn dùng “vấn đề nghiêm trọng, trung quân ái quốc” tới đáp.
Thiên tử ngay sau đó liền hỏi hắn, tại sao không công khai ở Chính Sự Đường...
Cái này đã là đang biểu đạt bất mãn.
Thành thực mà nói, sở dĩ Khương Vọng muốn đại náo một phen ở ngay trước của nhà Lâm gia, nhốt tất cả người giám thị Lâm gia vào trong nhà tù của Bắc Nha, chính là đang cố ý gây động tĩnh.
Hắn từ Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, một đường không tránh không vòng vo, không giấu giếm, trực tiếp đi tới hoàng cung.
Ai chẳng biết hắn hôm nay muốn yết kiến Tề thiên tử?
Ở trên thực tế dùng hành động tư yết thiên tử, để đạt được hiệu quả dâng công thư thượng tấu.
Ở một trình độ nào đó, là đem thiên tử gác ở trên đài.
Nếu như triều đình đều cảm thấy, Khương Vọng đang mang chứng cớ của vụ án Lôi quý phi năm đó bị ám sát để gặp mặt thiên tử, như vậy đương nhiên thiên tử cũng phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.
Cho nên thiên tử hỏi hắn, ngươi làm sao không trực tiếp đem chứng cớ giao cho Chính Sự Đường.
Nếu muốn công khai, vậy thì công khai thêm một ít nữa đi.
Ngươi muốn làm lớn chuyện, liền huyên náo lớn hơn nữa đi.
Nhưng là cái thân thể nhỏ bé của Khương Thanh Dương nhà ngươi, có thể chịu đựng được hậu quả của việc làm lớn chuyện này lên nữa hay sao?
Khương Vọng cúi đầu nói: “Bởi vì thần cũng không có chứng cớ quan trọng, không thể khiến chư vị đại phu tin phục, không có cách nào đem chứng cứ giao cho Chính Sự Đường được.”
May là đại Tề thiên tử từ trước đến giờ đều giấu cảm xúc như biển sâu, hiếm thấy biểu lộ, giờ phút này cũng lạnh giọng cười: “Vậy ngươi lấy gì để gặp mặt trẫm? Dùng tấm lòng thành khẩn trung quân của ngươi hay sao?”
Thiên tử ở một vài thời điểm, cũng là rất hài hước.
Nhưng nếu có thể sử dụng hai từ “trung quân” để nói đùa thì ở một ý nghĩa nào đó mà nói, chính vì nó quả thực không hề đáng tin.
Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Khương Vọng không thấy sợ hãi, chỉ khẩn thanh nói: “Thần diện kiến thiên tử, là muốn cùng thiên tử nói một câu chuyện.”
Thiên tử cũng không nói lời nào.
Khương Vọng vì vậy đứng ở trên đại điện, thoáng sửa sang lại ưu tư, mở miệng giải thích nói: “Thần từng đi du ngoạn ở thiên ngoại, thỉnh thoảng cũng được nghe thấy một vài loại tin tức kỳ lạ. Thiên ngoại có một nơi gọi là Phù Lục, bách tộc đều tranh đoạt, gió lửa không hề ngừng nghỉ, bên trong Phù Lục có một quốc gia, hùng mạnh nhất trong tất cả các nước láng giềng. Quân chủ tài năng vẹn toàn, là một triều đại văn võ toàn tài có một không hai…
Có một năm, nước vùng biên giới khởi binh mưu nghịch, quốc chủ thân chinh dẹp loạn.
Cùng năm đó, tiền thái tử bị bắt giam, thái tử mới mới lập vị, vị trí không yên ổn.
Sủng phi của quốc chủ có thai, muốn tranh quyền đoạt vị, cố ý sai xử thích khách hăm dọa muốn hành thích chính mình, muốn dùng thân thế bị thương để hãm hại quốc hậu…
Quốc hậu sau đó tra xét ra, âm thầm sai khiến ngoại thần, khiến cho người khác bôi kỳ độc lên hung khí, cho nên sủng phi của quốc chủ thực sự đã chết đi.
Sủng phi chết đi, hài tử trong bụng được mổ bụng mà cứu ra.
Quốc chủ quá mức thương xót, quá mức yêu mến.
Người này vốn sinh ra đã ốm yếu, còn bị trúng độc khi còn nằm trong bụng mẹ, kỳ độc đã ngấm thẳng vào xương tủy. Tuy nhiên thân thể ốm yếu nhưng lại mang khí tức vĩ đại, chỉ với thân hình ốm yếu đó nhưng lại đạt được lòng của vạn dân.
Sau đó y sai người âm thầm tra vụ án năm đó, cũng thực sự đã tra ra chân tướng…
Nhưng không hề nói ra miệng.”
Khương Vọng nói tới nơi này, hướng về phía thiên tử chắp tay khom người: “Dám hỏi bệ hạ, ngài có biết tại sao vị vương tử này lại không báo thù cho mẫu thân, cũng không rửa nỗi hận này không?”
Ngồi trên thạch đài màu vàng kia, thiên tử yên lặng hồi lâu, mới nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Khương Vọng cũng không thuận thế bỏ qua, mà là truy hỏi: “Người ở Phù Lục, mấy quần chúng nghị luận, đều nói “vị vương tử này trong lòng mang thiên hạ, không đành lòng nhìn triều cục hỗn loạn, cố ý nhẫn nhịn không lên tiếng”, cũng có người nghĩ “thế lực của phe bên địch quá lớn, không thể chính diện giao tranh được, vì thế đành phải từ bỏ…” thiên tử ngài nghĩ là bên nào nói đúng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad