Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1209: Cái này... cái này có phải ý tốt đâu?

Chương 1209: Cái này... cái này có phải ý tốt đâu?
Không đợi Khương Vọng hiểu rõ ý hắn ta, hai người đã tới trước một quán trà.
Thanh trúc làm tường, bích diệp làm ngói, đường mòn đá trắng, màn châu xuyến ngọc.
Trước cửa có một gốc đào đỏ đu đưa trong gió xuân.
Khương Vọng cùng Hứa Tượng Càn chẳng khác nào hai tên lỗ mãng không hiểu phong tình, xông thẳng vào đào nguyên tịch mịch.
Phá hư phong cảnh!
Hứa Tượng Càn hét lớn: "Chiếu sư tỷ! Ta tới rồi!"
Một dòng song xuân bị thổi nát, cả gian phòng thanh tĩnh đều bị phá vỡ.
Ngay lập tức, có rất nhiều ánh mắt bất mãn quăng tới hai người bọn họ.
Lý Long Xuyên chạy theo sau lại hai tay ôm trán, không còn mặt mũi nào mà nhìn.
Hứa Tượng Càn mặc kệ, hùng hùng hổ hổ vén rèm bước vào, còn mạnh mẽ giục Khương Vọng: "Vào đi! Thất thần làm cái gì!"
Hứa huynh, ngươi là người đọc sách đó. Ngươi là cao đồ của thư viện Thanh Nhai đó! Lễ nghi ở đâu? Khương Vọng nhìn tên say không cần biết đến ai này, vẫn không nói ra lời kia.
Không để ý tới tiểu tư ra đón, cũng không để ý tới những ánh mắt hoặc ít hoặc nhiều bất mãn kia.
Hứa Tượng Càn xác định chính xác mục tiêu, lôi kéo Khương Vọng rẽ ngang rẽ dọc, chẳng mấy chốc đã tìm được nhã tọa mà Chiếu Vô Nhan đang uống trà.
Nhã tọa này dung bình phong sơn thủy ngăn ra, trong phòng chỉ có một cái bàn thấp và hai cái bồ đoàn.
Có hai nữ tử đang ngồi đối diện nhau.
Nữ tử bên trái có vẻ hồn nhiên, đáng yêu, có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, đang ngơ ngác nhìn Hứa Tượng Càn.
Nữ tử bên phải chỉ có ngoại hình bình thường, nhưng nàng ta ngồi đó phiêu phiêu độc lập, có một khí chất khiến người khó mà quên được.
Nếu chỉ luận về dung mạo, có vẻ nàng ta không thể sánh được với rất nhiều mỹ nhân.
Nhưng chỉ thấy một lần, Khương Vọng đã chắc chắn nàng ta chính là Chiếu Vô Nhan của thư viện Long Môn khiến Hứa Tượng Càn nhớ thương.
Có một số nữ nhân, ở bất cứ nơi nào, vào bất kỳ lúc nào, cũng có thể tỏa ra hào quang đặc biệt của mình. Vâng hào quang này sẽ không bị bất kỳ sự vật nào che khuất.
Hắn lại nhìn xuống bàn thấp, vô cùng đơn giản, chỉ có một bình, hai chén.
Bình rất bình thường, chén rất bình thường, nhưng trà không bình thường.
Hương trà khẽ quanh quẩn bên chop mũi mà như mang ảo giác giang hải bao la, khiến người ta thanh sảng.
"Sao Hứa sư đệ lại tới đây?" Rõ ràng Chiếu Vô Nhan khá đau đầu.
Xem ra nàng đã bị Hứa Tượng Càn dây dưa không dứt.
Hứa Tượng Càn nhếch miệng cười đáp: "Ta nhớ tỷ lắm!"
Chiếu Vô Nhan bó tay, chỉ đành hỏi: "Sư đệ uống say rồi sao?"
Hứa Tượng Càn cười hì hì đáp: "Người say mới nói lời thật!"
Lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm vang lên: "Ta thấy là ngươi say rượu rồi phóng rắm lung tung thì có!"
Từ một gian nhã tọa cách đó xa xa, một công tử ca tô son điểm phấn nổi giận đùng đùng đi tới.
Nhìn tư thế kia, không cần hỏi Khương Vọng cũng có thể đoán được, người này chính là tình địch của Hứa Tượng Càn, đệ tử Điếu Hải Lâu Dương Liễu.
Nhân vật tầm thường sẽ không dám phân cao thấp với đệ tử thư viện Thanh Nhai như thế.
Một đám người phần phật đi theo sau lưng y, hẳn đều là đệ tử Điếu Hải Lâu.
Không nghi ngờ gì, lúc này Hứa Tượng Càn đã có tu vi thần thông Nội Phủ, Dương Liễu có thể đánh ngang tay với hắn ta hẳn cũng là nhân vật tỉnh anh trong số các đệ tử Điếu Hải Lâu Y cũng là thành phần chủ lực theo đuổi Chiếu Vô Nhan, nhưng hiển nhiên có phong độ hơn, cũng kiên nhẫn hơn Hứa Tượng Càn nhiều. Trước đó y vẫn mộ mực lặng lẽ ngồi trong nhã tọa xa xa, chỉ sợ khiến giai nhân giật mình.
Nghĩ thử mà xem, ngươi thì ý tứ sợ khiến giai nhân giật mình, lại có một tên lỗ mãng không cần mặt mũi nhiều lần xộc ra như thế, làm sao ngươi không giận cho được?
Dương Liễu nổi giận cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu đấu võ mồm, làm sao Hứa Tượng Càn thua trận được?
Nghe vậy, hắn ta chỉ cười khẩy hỏi: "Ha ha, vậy ngươi ăn đủ hương rồi còn muốn đụng đến đồ à?"
"Ta thấy là ngươi ăn đòn chưa đủ nhỉ? Răng cửa mọc lại chưa?"
Hiển nhiên Dương Liễu đã thăm dò được trình độ đấu võ mồm của Hứa Tượng Càn, nên không tiếp tục dây dưa với hắn ta, chỉ đâm vào chỗ đau của đối thủ.
Quả nhiên Hứa Tượng Càn nổi giận: "Giỏi cho họ Dương nhà ngươi. Tới tới tới, tới đánh với ta!"
Bên kia Dương Liễu cũng không cam chịu yếu thế: "Chẳng lẽ lại sợ ngươi!"
Keng!
Một tiếng vang nhỏ.
Lại là Chiếu Vô Nhan không nhìn được nữa, duỗi ngón tay gõ lên chén trà một cái. Tiếng gõ vang như tiếng chuông khiến cho bầu không khí nóng nảy nơi này nguội đi hơn phân nửa.
"Nếu các ngươi muốn âm ÿ, thì ra ngoài mà làm loạn. Đừng có ảnh hưởng đến khách nhân khác trong quán trà!"
Chiếu Vô Nhan chỉ nhàn nhạt nói nhưng rõ ràng nàng ta đang tức giận: "Làm gì có chuyện xuất thân tốt, tu vi cao là có thể tùy ý làm bậy, ảnh hưởng đến người khác, đúng không?"
Chiếu Vô Nhan vừa nói vậy, Hứa Tượng Càn và Dương Liễu lập tức thu trống xếp cờ.
Nếu tiếp tục náo loạn, cả hai đều sẽ bị loại.
Khương Vọng đứng một bên cũng thấy xấu hổ hộ cho hai người này. Hai người đều xuất thân danh môn, tu vi đều không thấp, cũng coi như tài tuấn một thời, vẫn còn ngây thơ như đứa trẻ ba tuổi vậy.
Nhưng mấy chuyện xấu hổ này ấy mà, chỉ cần bản thân không xấu hổ là được, kẻ lúng túng là người khác.
Hứa Cao Ngạch hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, hắn ta vẫn khăng khăng không chịu thả tay Khương Vọng ra, ngược lại còn kéo hắn ra đằng trước. Nhưng hắn ta không nói với Chiếu Vô Nhan, mà là nói với cô nương đối diện với Chiếu Vô Nhan: "Tử Thư, xem ta đưa ai đến đây?"
Nhìn hắn ta đập vào lưng Khương Vọng, ân cần như hiến vật quý, giới thiệu: "Một vị khác trong song kiêu Cản Mã Sơn, Thanh Dương Trấn Nam của Đại Tề, Ngũ phẩm Thanh bài Khương Vọng!
À, không, lúc này đã là Tứ phẩm Thanh bài!"
Hắn ta cười cười hỏi: "Không phải ngươi vẫn muốn gặp hắn sao?"
Mới đầu Tử Thư còn đang tức giận hắn ta càn rỡ không đổi, ồn ào náo động quán trà, vẫn cứ bĩu môi mãi, nhưng nghe hắn nói xong hai chữ "Khương Vọng" thì bỗng nhiên đỏ mặt cúi đầu xuống.
Nàng vẫn cho rằng lời tên Hứa Tượng Càn này nói không đáng tin, chỉ là thuận miệng nói khoác mà thôi, không ngờ hắn ta đã đưa Khương Vọng đến thật!
Làm sao bây giờ?
Họ Hứa kia nói muốn tác hợp hai bọn họ làm đạo lữ. Cái này... cái này có phải ý tốt đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad