Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2798 - Tam Nhật Chu (4)



Chương 2798 - Tam Nhật Chu (4)




Chương 2798: Tam Nhật Chu (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi quay qua quay lại một lúc trong tá đại của thái y viện, y vẫn chưa kịp tìm một vị y sư để hỏi xem Khương Vọng đang ở viện nào, Trọng Huyền Tuân đang ở viện nào, thì y đã nhìn thấy một tên béo rất bắt mắt, trông giống như một tên trộm, chui vào bên trong một tiểu viện ở phía đông.
Nghe thấy động tĩnh ở đây, hắn ta đột ngột quay đầu lại.
Trên khuôn mặt mũm mĩm đó lập tức hiện lên một nụ cười trìu mến: “Bảo huynh!”
Bảo Trọng Thanh nước mắt lưng tròng sải bước tiến lên đón hắn ta: “Trọng Huyền huynh, huynh hồi phục được thật tốt quá, tâm của ta cuối cùng cũng đã có thể buông lỏng một nửa rồi!”
Hai bàn tay đan vào nhau nặng nề lắc lắc, biểu thị tình cảm sâu đậm.
“Ồ? Vậy không biết nửa còn lại là treo cho ai đây?” Trọng Huyền Thắng hỏi.
“Đương nhiên là Khương Vọng Khương huynh đệ, còn có đường huynh Trọng Huyền Tuân của huynh nữa.” Bảo Trọng Thanh nghiêm túc nói: “Huynh trưởng của ta đã chết vì đại nghiệp phạt Hạ rồi, những vị anh hùng của Đại Tề này làm sao lại không khiến ta bận tâm cơ chứ? Phần bận tâm này cho huynh một nửa, một nửa còn lại để hai người bọn họ phân đôi đi.”
“Đến chết mới có thể buông xuống hay sao?” Trọng Huyền Thắng cười đùa.
Bảo Trọng Thanh thở dài nói: “Đúng vậy, trừ khi ta chết hẳn, nếu không ta làm sao có thể buông bỏ mối bận tâm với bào trạch được đây?”
Những lời này khiến Trọng Huyền Thắng cảm thấy kính nể: “Trước kia không biết Bảo huynh là người như vậy, sau này chúng ta phải sống chung thật tốt mới được.”
“Chúng ta nên sớm sống chung thật tốt!” Bảo Trọng Thanh ý vị thâm trường nói.
Gia chủ tương lai của Bảo thị và gia chủ tương lai của Trọng Huyền thị, không phải nên sống chung thật tốt hay sao?
Cả hai đều bị chèn ép từ nhỏ, đều là kẻ yếu trong cuộc cạnh tranh trong một khoảng thời gian rất dài, lẽ ra nên có raatsa nhiều tiếng nói chung mới đúng.
Cái gì? Trọng Huyền Thắng nhà ngươi không phải gia chủ tương lai của Trọng Huyền thị?
Cái người cùng ngươi cạnh tranh, đang nằm ở trên giường bệnh bất tỉnh nhân sự.
Có phải ngươi hẳn là nên… suy nghĩ vài biện pháp không?
Trọng Huyền Thắng thật giống như căn bản không hiểu gì cả, chỉ mỉm cười vô hại: “Bảo huynh hôm nay tới thái y viện để?”
Bảo Trọng Thanh cũng chỉ cười trừ: “Không biết Khương huynh đệ đang nghỉ ngơi dưỡng thương ở viện nào? Để ta tới thăm hắn một lát.”
“Không được.” Trọng Huyền Thắng nghiêm túc lắc đầu: “Thái y nói Khương ca cần nghỉ ngơi an dưỡng, nên đã châm cho hắn một thụy tiên châm, để kéo dài thời gian hôn mê của hắn, trong khoảng thời gian này, không được quấy rầy.”
Thụy tiên châm!
Một trong ba bộ châm pháp có giá trị cao nhất ở Lâm Tri thái y viện, dùng để điều dưỡng khí tức, uẩn hộ tu vi, với mỹ danh là “đại mộng phương tỉnh, nhất thụy du tiên”.
Chi phí châm cứu cực kỳ cao, khiến không phải dễ dàng để vận dụng nó.
Thật là một khoản đầu tư lớn!
“Là ta thất lễ.” Bảo Trọng Thanh giọng nói mang vẻ tiếc nuối: “Vậy chắc bên kia Tuân công tử cũng vậy. Vật thì ta không quấy rầy nữa, ta đã chuẩn bị hai phân lễ mọn, xin phiền Thắng công tử thay mặt —”
Lời còn chưa dứt, y đã bị Trọng Huyền Thắng nắm lấy cánh tay, đi thẳng vào trong tiểu viện bên cạnh: “Đường huynh của ta thân thể rất cường tráng, cũng không sợ bị quấy rầy, vừa vặn là ta cũng muốn gặp huynh ấy, đi, đi cùng nhau!”

Ở hiện thế mà lực lượng siêu phàm không ngừng phát triển, việc sống lại từ cõi chết không phải là điều hiếm thấy, những khuyết tật về thể chất càng không phải là một vấn đề không thể giải quyết.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, theo lực lượng của tu sĩ không ngừng tăng lên, một khi có khí lực mạnh mẽ có thể rời núi lấp biển, thì một khi có chút sứt mẻ,
Thì sẽ càng ngày càng khó lấp đầy vào.
Đối với những người bình thường, một viên Khai Mạch Đan phẩm chất thấp nhất, cũng đủ để chữa khỏi mọi bệnh tật. Nếu bình thường thân thể điều dưỡng hợp lý, thì có khả năng rất lớn nhảy vọt lên siêu phàm, và việc thoát khỏi những căn bệnh cứng đầu chỉ là chuyện thuận tiện.
Mà khi tu sĩ Thần Lâm mà tay chân tàn phế, nếu muốn khôi phục nó về trạng thái ban đầu, tư lương cần hao tổn, chỉ có thể dùng từ “khủng khiếp” để hình dung. Đối với một tu sĩ Thần Lâm bình thường, nếua bị gãy chân tay, thì người này sẽ phải trả nợ trong ít nhất hai năm.
Tất nhiên, Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân là chiến đấu vì đất nước, nên tất nhiên bộ phận tư lương này sẽ do triều dình Tề quốc chịu trách nhiệm.
Cả hai đều bị thương đứt lìa tứ chi, cả hai đều chiến đấu đến mức tâm yếu người kiệt rồi hôn mê.
Thụy tiên châm do ngự y Tề quốc tự mình thi châm, không chỉ có tác dụng tăng tốc độ khôi phục khí lực, mà còn giúp bọn họ điều hòa khí huyết, tăng cường tu vi.
Ngay khi Trọng Huyền Thắng và Bảo Trọng Thanh vừa bước vào tiểu viện nơi Trọng Huyền Tuân đang tĩnh dưỡng, họ đã bị người chặn lại.
Văn Liên Mục anh tuấn tài năng trong quân, giống một học giả hơn là một vị tướng. Lúc này, gã ngăn cản trước mặt hai người, sắc mặt nghiêm túc: “Tuân công tử vẫn chưa hết bệnh, không tiện gặp khách, hai vị xin thứ lỗi.”
Trên gương mặt của Trọng Huyền Thắng viết đầy sự bất mãn, đầu ngón tay mập mạp gần như muốn đâm thẳng về phía mặt của Văn Liên Mục: “Người nằm bên trong, nhưng là đường huynh của ta! Một giọt máu đào hơn ao nước lã, lòng ta lo lắng như lửa đốt! Ngay khi có thời gian rảnh, ta đã tức tốc đến đay thăm y, bây giờ ngươi lại bảo ta đừng vào sao?
Nếu như không phải trên người Vương Di Ngô vẫn còn đang đeo một lệnh cấm ba năm không được quay lại Lâm Tri, thì bây giờ hắn ta đã sớm dùng thiết chưởng đánh bay Trọng Huyền Thắng ra ngoài rồi.
Nhưng dù sao thì người thủ ở chỗ này, cũng là Văn Liên Mục.
Địa vị của gã không đủ cao, quả đấm cũng không đủ cứng rắn, nên gã chỉ có thể đi theo nói trái phải.
“Thương thế của Tuân công tử cũng không đáng ngại, đợi đến khi y tỉnh lại, các ngài cũng còn rất nhiều thời gian để thân cận. Xin Thắng công tử thứ lỗi, ta cũng chỉ là suy nghĩ về sự an toàn của Tuân công tử.”
“Lời này của ngươi là có ý gì! Ngươi nói là thái y viện không đủ an toàn?” Trọng Huyền Thắng lập tức kêu lên: “Ngươi đang nghi ngờ ai? Ngươi không tin tưởng Lệnh thái y? Hay là nghi ngờ năng lực của vệ sĩ cung đình và chuyên môn bình vệ nơi này? Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng với ta!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad