Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3415. Đều nằm trong tính toán (3)



Chương 3415. Đều nằm trong tính toán (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương" bị Nghiệp Hỏa thiêu rụi còn nói được nhưng Tri Văn Chuông chắc chắn không thể bị thiêu hủy!
Năm đó, Thế Tôn hoằng pháp, ba chuông tùy thân.
Ngã Văn Chuông là ngộ đạo khí, cầu đạo ở bên trong, gọi là "Như thị ngã văn".
Quảng Văn Chuông là cầu đạo khí, cầu đạo bên ngoài, gọi là "Như đắc quảng văn".
Tri Văn Chuông là thuật đạo khí, thuật đạo tại bên ngoài, gọi là "Như sử tri văn".
Cổ Nan Sơn cung phụng Tri Văn Chuông ngàn vạn năm, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, chính là biểu hiện của việc thuật đạo phù hợp. Tựa như lúc trước, một vị Đại Bồ Tát đã nói —— "Có thể khiến tâm hắn biết tâm ta, chính là đạo của ta vậy. Thiên hạ đắc truyền."
Nắm được chuông này, Diễn Đạo cũng có thể đạt được!
Hôm nay, nếu như không tìm được Tri Văn Chuông về, Thiền Pháp Duyên ông ta chính là tội thiên cổ của Cổ Nan Sơn!
Vì một chiếc Tri Văn Chuông này, Tu Di Sơn nhiều đời hi sinh.
Vì một chiếc Tri Văn Chuông này, ông ta lại có thể làm được đến tình trạng gì?
"Chuông đâu?" Thiền Pháp Duyên nhìn về phía nơi hắc ám đang tụ tập, sát cơ bốn phía.
Hoài nghi trong việc này phải chăng có bàn tay của Hắc Liên Tự.
"Hắc hắc hắc, ngươi đoán không sai. Bồ Tát ta, đã đưa Tri Văn Chuông về nơi nó nên ở!" Hiển nhiên, cảm xúc của Kỷ Tính Không đang đứng trong hắc ám, ổn định hơn rất nhiều.
Dù sao chưa từng có được, sao có thể nói là mất đi?
"Nơi nên ở là nơi nào?"
"Đương nhiên là phật môn chính thống, vạn cổ kinh truyền, cứu thế độ thuyền, Hắc Liên bảo tự!"
Giờ khắc này, Hành Niệm thiền sư đã chết, tín tiêu đã bị tiêu diệt. Vùng đất Thần Tiêu cùng thành Ma Vân bị Mi Tri Bản cưỡng ép tiếp nhận thời gian, lại lần nữa mở rộng phân nhánh.
Thiền Pháp Duyên lại đưa mắt về phía thời gian sai lệch. Kỷ Tính Không đã nói như vậy thì việc Tri Văn Chuông mất tích hẳn là không có liên quan gì với Hắc Liên Tự.
Luồng Nghiệp Hỏa kia thiêu hết nhân quả, quả thực đã đốt diệt quá nhiều vết tích, khiến cho kẻ có tu vi thông thiên như ông ta, trong lúc nhất thời cũng nhìn không rõ ràng.
Như vậy, trước khi Hành Niệm thiền sư chết, đã đẩy Tri Văn Chuông về đoạn bí ẩn kia rồi ư? Ông không mang được về, cho nên thà rằng để Tri Văn Chuông thất lạc từ đây?
Bí ẩn của Thần Tiêu Cục nhiều như cát bên sông.
Nên đi đâu tìm đây?
...
Bên trên thần sơn, bầy im lặng im.
Mặc dù Hành Niệm thiền sư là đại địch của Yêu tộc nhưng khí phách "Thuyền cô độc độ thiên hà, độc đấu chúng Thiên yêu" đã thực sự vượt qua sự cách biệt về địch ta.
Triệu vạn dặm cũng tìm cách quay về quê hương thương nhớ, ngàn vạn địch cũng cô dũng đơn độc vượt qua, có thể nói đã cộng minh tiếng lòng của tất cả các sinh linh có mặt.
Những kẻ đã thấy một màn này, ai có thể không buông một tiếng thở dài?
Vòng quanh núi đều là yêu vậy!
Hương nhân không thể quay về.
Khương Vọng rơi xuống thế giới trong kính, bên trong luồng sương trắng im lìm vờn quanh, tuy rằng hắn vẫn đang nắm chặt kiếm của mình, nắm đến mức gân xanh nổi lên nhưng lại chỉ cảm thấy bất lực sâu sắc.
Năm trăm năm trước, Hành Niệm thiền sư trơ mắt nhìn sư thúc Minh Chỉ thiền sư của mình bị cường giả Yêu tộc đánh chết.
Năm trăm năm sau, Khương Vọng ở tại thế giới trong kính cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hành Niệm thiền sư bị đánh chết.
Tuyệt vọng càng sâu!
Hành Niệm thiền sư còn có tu vi nằm trên đỉnh cao nhất đương thời, còn có bản lĩnh đọc qua quá khứ thăm dò tương lai, còn có thể tính xuyên qua Thần Tiêu Cục, độc đấu chúng Thiên yêu, còn có thể ẩn thân ở Yêu giới năm trăm năm, vào trong cục này...
Còn chỉ có thể để lại một câu, "Bờ bên kia xa vậy"!
Khương Vọng hắn có cái gì? Lại có thể làm được cái gì?
Khương Vọng hắn có kiếm, có một thân thần thông, cũng không dám nhảy ra khỏi bảo kính đang ẩn thân, không dám leo lên chiếc đò ngang trở về nhà.
Hắn chỉ có thể giấu thân ở thế giới trong kính nhìn xem.
Nhìn xem một đám Thiên yêu chặn giết Thiên Hà, kẻ này xuống kẻ kia lên, thế công không dứt, cường ngạnh đánh cho Hành Niệm thiền sư dầu hết đèn tắt, đốt tại Nghiệp Hỏa.
Quá tuyệt vọng.
Mạnh như Hành Niệm thiền sư cũng làm không được.
Mạnh như Hành Niệm thiền sư cũng đã chết.
Mưu cục năm trăm năm một khi thành không, Diễn Đạo đỉnh cao nhất cũng chỉ là một trận ảo mộng.
Một Thần Lâm nho nhỏ, còn có thể làm gì đây?
Quá tuyệt vọng...
Bàn tay cầm kiếm của Khương Vọng đã nắm chặt đến mức trắng bệch.
Nhưng hắn lại trầm mặc, chậm rãi buông tay ra.
Buông chuôi kiếm không phải là bởi vì hắn từ bỏ phản kháng, mà là bởi vì hắn không định tìm kiếm dũng khí ở đây nữa.
Nhân sinh là một cuộc hành trình dài.
Chặng đường của Hành Niệm thiền sư đã kết thúc, Khương Vọng hắn vẫn còn đang trên đường.
Vậy liền tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này đã là đường cùng rồi sao?
Ta còn sống.
Vậy thì còn không phải.
Hắn chậm rãi lấy tay chống đất, đỡ lấy cơ thể, đang muốn đứng lên.
Lòng bàn tay dường như đè lên vật gì.
Hắn nghiêng đầu, chậm rãi dịch chuyển tay mình, thế là thấy được một chiếc... chuông đồng nhỏ.
Trên đó có minh văn của Cổ Nan Sơn, chữ khắc của Hắc Liên Tự, có dấu vết rìu đục đao chặt, khói ám, lửa hun.
Nó tên: Tri Văn.
Một tiếng sư bá kia, ta đã nghe thấy.
Ngươi là một sự ngoài ý muốn mà ta chạm đến, hy vọng duy nhất cũng là cuối cùng có thể thoát ra.
Đều nằm trong tính toán!
… Hết chương 3415.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad