Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 893: Đêm dài (1)

Chương 893: Đêm dài (1)
Đầu tiên là sức mạnh thần hồn đã biến hóa.
Hắn càng nhạy bén, càng tự nhiên, càng kiên định, nhưng đều là cảm giác ước chừng, không cụ thể lắm.
Có một phương pháp thí nghiệm cực kỳ trực quan.
Khương Vọng chìm vào Nội Phủ, hẳn Khương Yểm có thể cảm giác được thần hồn của hắn lớn mạnh, nhưng cũng không thể biết thần hồn mạnh lên cụ thể bao nhiêu, Khương Vọng cũng không tính cho gã biết.
Cho nên hắn lựa chọn thí nghiệm trong Nội Phủ, mà không phải ở Thông Thiên Cung.
Nội Phủ đầu tiên của hắn có Tam Muội Chân Hỏa tọa trấn, sẽ càng chiếm ưu thế hơn là ở Thông Thiên Cung, Khương Yểm tuyệt đối không dám tiến vào.
Thần hồn hạ xuống Nội Phủ, Khương Vọng lập tức thi triển thần hồn Nặc Xà.
Rắn đen thần bí điên cuồng bò ra, chỉ trong chớp mắt đã lên đến ba trăm con.
Ba trăm con là cực hạn của trước đó, mà rắn đen còn đang cuồn cuộn không ngừng trào ra.
Bốn trăm, năm trăm, bảy trăm...
Còn đang tiếp tục, còn đang xuất hiện, còn chưa tới cực hạn.
Số lượng thần hồn Nặc Xà chằng chịt không ngừng mở rộng về hướng phòng Nội Phủ.
Một ngàn hai trăm con... Ba ngàn con!
Có lẽ đã gấp mười lần trước kia!
Số lượng thần hồn Nặc Xà cực kỳ trực quan, có thể chứng minh sau khi trải qua Phúc Hải Kiếp thì thần hồn của Khương Vọng đã cường đại lên bao nhiêu lần.
Khương Vọng vừa lòng mà kết thúc thí nghiệm, lại lấy thân thể tiến vào trong Hồng Trang Kính.
Không gian thế giới trong gương lại biến lớn lần nữa, khoảng cách một vòng biến thành năm mươi bước. Trong vòng là không gian có thể tự do hoạt động, không thể vượt qua sương mù bên ngoài. Mà phạm vi Hồng Trang Kính chiếu rọi, quả nhiên cũng mổ rộng tới năm mươi dặm.
Một bước ở thế giới trong gương tương ứng với một dặm.
Nếu Hồng Trang Kính vẫn luôn khuếch trương như vậy, có khi nào sẽ có một ngày... Có thể thấy rõ toàn bộ hiện thế?
Khương Vọng lắc đầu, hủy diệt suy nghĩ này đi. Bảo vật cấp bậc đó... Sao có thể?
Trừ chuyện này ra, năng lực chiết ánh ảo giác của Hồng Trang Kính cũng đã xảy ra biến hóa.
Trước kia ảo giác của Hồng Trang Kính đòi hỏi người nắm giữ phải ở trong gương mới có thể vận dụng. Thật ra tính thực dụng không mạnh. Bởi vì bản thần hồng Trang Kính rất dễ bị phát hiện rồi đánh nát, hơn nữa ảo giác cũng không có chiến lực thực chất.
Khương Vọng chỉ từng sử dụng trong trận chiến với Tịch Tử Sở lúc ấy, chủ yếu là vì thí nghiệm hiệu quả, từ đó về sau chưa từng ngó ngàng đến.
Nhưng sau khi vượt qua Phúc Hải Kiếp, hắn không cần ở thế giới trong gương cũng có thể dựa vào Hồng Trang Kính để chiết xạ ra ảo giác.
Tuy rằng ảo giác vẫn không có lực sát thương gì đáng nói, nhưng lại giúp chiến đấu phong phú lên rất nhiều!
Thu hoạch trong Hồng Trang Kính thật sự khả quan, nhưng mà thứ trước sau luôn ấp ủ trong lòng Khương Vọng không phải là vui sướng, mà là câu nói sau khi vượt qua Phúc Hải Kiếp kia "Thái dương tắt"
Thái dương nóng rực vĩnh hằng, quang nhiệt vô song... Cũng sẽ tắt sao?
Tuy Hồng Trang Kính nguy hiểm, mà kiếp nạn sau lại càng nguy hiểm hơn kiếp trước. Nhưng sau khi vượt qua kiếp nạn thì thu hoạch đều cực kỳ không tôi, mà lợi ích lớn nhất luôn có liên quan đến thần hồn.
Đây là bảo vật mà cả trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu - Hải Tông Minh cũng phải mơ ước, tuy rằng không biết Hồ Thiếu Mạnh làm sao có được, nhưng tiềm lực của nó hẳn còn lâu lắm mới có thể khai quật được hết.
Cường giả Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong có thể đạt được cái gì trong Hồng Trang Kính?
Sau Phúc Hải Kiếp sẽ là kiếp nạn gì?
Khương Vọng suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không dám thử tiếp.
Hiện tại hắn vô cùng tò mò về Hồng Trang Kính, nhưng độ khó của lần kiếp nạn thứ hai trong Hồng Trang Kính này đã cao hơn rất nhiều, mức độ trưởng thành của hắn trong khoảng thời gian này chỉ đủ để thử đến đây thôi.
Có chút tò mò dao động, nhưng tồn tại mới có tư cách tò mò.
Trong Thông Thiên Cung, Tỉnh Hà Đạo Toàn lẵng lặng xoay tròn, Triển Tinh Chi Mãng đang chậm rãi bơi lội. Mà Minh Chúc trong một góc vẫn luôn rất im lặng, không có chút phản ứng nào cả.
Khương Yểm có vẻ quá "Thành thật".
Lấy sức mạnh thần hồn hiện tại, hắn có thể áp chế Khương Yểm không?
Trong lòng xoay chuyển suy nghĩ mông lung này, nhưng hắn nhanh chóng giấu đi.
Bây giờ còn chưa được, không quá chắc chắn. Thông Thiên Cung là chiến trường quá nguy hiểm, rất dễ ảnh hưởng đến con đường cả đời, mà Khương Yểm cũng quá thần bí, kiến thức của gã càng uyên bác, khả năng vận dụng thần hồn càng cao siêu. Khương Vọng không thể không cẩn thận, nếu muốn hoàn toàn dẹp sạch tai hoạ ngầm, ít nhất cũng phải chờ thủ đoạn thần hồn càng phong phú lên một chút lại nói.
Khương Vọng cất Hồng Trang Kính đi rồi bay lên không trung, bay đến vị trí mà Hướng Tiền đang ngủ, hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm y như vậy.
Qua một hồi, Hướng Tiền đang "Ngủ" mở mắt: "Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy không?"
"Không có gì, ngươi cứ ngủ đi. Chỉ là một chút phiền toái nhỏ thôi, ta có thể tự giải quyết được." Khương Vọng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hướng Tiền...
Ta có hỏi ngươi có chuyện gì à?
"Ngươi nhìn ta như vậy rất khiếp người!" Giọng nói của Hướng Tiền có chút tủi thân.
"Ngủ rồi thì không khiếp người" Khương Vọng lạnh nhạt trả lời.
Thế này rồi mà còn có thể ngủ, vậy thật là gặp quỷ.
"Được rồi được rồi được rồi." Hướng Tiền trực tiếp ngồi dậy: "Rốt cuộc ngài có chuyện gì?"
"Có người muốn đuổi giết ta."
Hướng Tiền không nói hai lời mà ngã xuống lần nữa: "Trước khi chết để ta ngủ tiếp đi"
Cái trán Khương Vọng nổi lên gân xanh: "Chúng ta liên thủ, có cơ hội"
"Đừng làm rộn" Hướng Tiền hữu khí vô lực mà xua xua tay:
"Người nọ dám đuổi giết ngươi, khẳng định mạnh hơn ngươi, chuyện này là chắc chắn rồi đúng không? Cả Nội Phủ Thân Thông nổi tiếng Tề Quốc như ngươi mà cũng bị đuổi giết, chứng minh thế lực tương ứng của người nọ cũng cực mạnh, căn cơ thâm hậu... Giao phong loại trình độ này thì một tiểu tu sĩ Đằng Long Cảnh vô danh như ta có thể làm được cái gì chứ?"
Khương Vọng cổ vũ hắn: "Cho dù là một cục đá, đập trúng người cũng sẽ đau."
Hướng Tiền cực kỳ bướng binh mà tự sa ngã: "Cả một cục đá ta cũng không bằng, ta là một nắm bùn lây thôi"
Khương Vọng cũng thực kiên trì: "Vậy ít nhất có thể làm dơ quần áo người khác."
"Thôi bỏ đi" Hướng Tiền thở dài một hơi: "Tồn tại đã rất tệ rồi, không cần làm phiền người khác thêm."
Khương Vọng lười tiếp tục để ý đến mấy lời nói ủ rũ chán chường này của y, trực tiếp tiến vào đề tài chính: "Nếu đối phương đã xuất phát, đại khái mấy ngày nữa sẽ đuổi kịp thôi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad