Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 947: Ta có gì phải sợ

Chương 947: Ta có gì phải sợ
"Thủ Sơn Linh các hạ, ta không có ý định mạo phạm!" Khương Vọng lớn tiếng thú nhận.
Tuy nhiên, sau khi cây đại thụ đó rung chuyển, ngược lại nó đã bình tĩnh trở lại. Không trả lời cũng chẳng có động tác nào thêm.
"Các hạ? Các hạ?"
Khương Vọng thử thấp giọng nói vài câu, nhưng vẫn không có đáp lại.
Có vẻ như vị "Thủ Sơn Linh" này chỉ tỉnh dậy trong một thời gian ngắn thôi.
Khương Vọng quay đầu lại hỏi Diệp Thanh Vũ: "Ngươi có biết đây là cái gì không?"
Diệp Thanh Vũ điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa, chậm rãi lùi lại:
"Ta chưa nghe nói đến Thủ Sơn Linh bao giờ."
Diệp Lăng Tiêu thật sự không nói gì về tình hình ở Trì Vân Sơn, rốt cuộc là do ông ta có dã tâm, hay là không có kế hoạch gì?
"Thời thượng cổ, Thủ Sơn Linh chính là vị thần canh giữ cửa núi, là một loại thân phận, cần phải trải qua sắc phong đàng hoàng mới được trời đất công nhận." Giọng nói của Khương Yểm vang lên trong Minh Chúc: "Chỉ có tông môn thực sự lớn mới có đủ tư cách và năng lực để sắc phong Thủ Sơn Linh"
Hiếm khi gã chủ động giải thích nghi ngờ trước khi Khương Vọng hỏi.
Ổ bí cảnh Thất Tinh Lâu, trạng thái của Khương Yểm luôn mệt mồi, thậm chí còn có vẻ như rơi vào trạng thái ngủ say, có một khoảng thời gian dài im lặng, nhưng giờ lại rất hăng hái ở trong bí cảnh Trì Vân Sơn. Điều này không phải đang nói rõ Trì Vân Sơn vẫn hiện diện trong thế giới này sao? Ngay cả khi nó có dòng thời gian khác?
"Ý của ngươi Trì Vân Sơn là nơi dừng chân của tông môn lớn nào đó được kế thừa từ thời xa xưa sao?" Khương Vọng hỏi.
"Thu hoạch của ngươi ở chỗ này có thể vượt ngoài sức tưởng tượng đó" Giọng của Khương Yểm đầy mong đợi.
Gã dường như cảm thấy đặc biệt hứng thú với Trì Vân Sơn, đồng thời đang cố ý hướng dẫn...
Khương Vọng đè lại tất cả suy đoán trong lòng, phải có đủ kiên nhẫn và cảnh giác đối với Khương Yểm. Sau đó quay ra hỏi Diệp Thanh Vũ: "Không phải lúc này chim sơn ca của ngươi đã tìm được quả Thần Thông rồi sao? Nó ở đâu?"
"Chim sơn ca nhỏ thấy nó ở đằng sau cái cây lớn này, kết quả ở trên cành." Diệp Thanh Vũ nói.
Chẳng lẽ cái cây đại thụ này thực sự là cây Thần Thông sao? Cây yêu Thần Thông?
Không có khả năng lắm...
Nếu như trên đời này thực sự có cây yêu Thần Thông này tồn tại, các thế lực hàng đầu nhất định sẽ chiến đấu giành lấy nó và tìm cách trồng nó trong điều kiện nuôi nhốt, làm sao có thể chưa từng nghe nói về nó được?
Lẽ trời có khuyết, bản thân quả Thần Thông đã là một bảo vật rất quý hiếm rồi. Nếu nó kết quả trên cành cây, mà bản thân cái cây lại có linh trí, trời sinh là cây yêu thì phải có sức mạnh lớn như thế nào chứ? Trời sinh vô số thần thông sao? Thật không thể tưởng tượng được sự mạnh mẽ này.
Phải biết rằng cực hạn của Nội Phủ tu sĩ cũng mới là Thiên Phủ, bao gồm cả năm thần thông cũng đã là tận cùng. Đó gần như là một sự chênh lệch bẩm sinh không thể nào vượt qua nổi. Nếu thực sự có chủng tộc cây yêu này tồn tại thì e rằng trận chiến thời viễn cổ nên viết lại kết cục.
Khương Vọng càng nghiêng về phía quả Thần Thông đó chỉ được "gửi nhờ" trên người Thủ Sơn Linh.
Vấn đề bây giờ là vị Thủ Sơn Linh trước mặt này hoàn toàn không nhúc nhích. âm thanh lúc trước là cảnh cáo? Hay là bây giờ lại bắt đầu im lặng?
Nhưng tóm lại không thể cứ chờ đợi như thế này.
Một khi bên đình đón khách kia quyết định được thắng bại, chỉ sợ rằng quả Thần Thông ở bên này sẽ xảy ra biến cố.
"Thử xem có thể hái xuống không" Khương Vọng suy nghĩ một chút, bấm Ấn Quyết, xiểng xích đen nhánh chui ra từ trong hư không.
Quả Thần Thông ở trên người Thủ Sơn Linh không biết mạnh yếu thế nào, Khương Vọng chắc chắn sẽ không tùy tiện hái xuống, nhưng dùng Tù Thân Tỏa Liên thử một lần có lẽ cũng trở ngại gì.
Được thì được, không được thì nghĩ cách khác.
Diệp Thanh Vũ ở một bên điều khiển chim sơn ca để "chỉ đường"
cho Tù Thân Tỏa Liên, đồng thời nắm chặt lá cờ màu xanh, định nếu có chút gì đó không ổn liền điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa chạy thoát.
Tù Thân Tỏa Liên chui ra từ hư không và đi vòng ra phía sau Thủ Sơn Linh khổng lồ này.
"Dừng tay!"
Đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên.
Đột nhiên một trận bàn giấu ở dưới đất tỏa ra hào quang, một cánh cổng ánh sáng có phong cách cổ xưa bỗng nhiên xuất hiện phía trên trận bàn, Đấu Miễn nhảy ra khỏi cánh cổng ánh sáng đó.
Tay trái giơ đao chém, mang theo ánh đao sáng như một dải lụa.
Keng keng!
Ánh đao và Tù Thân Tỏa Liên chạm vào nhau.
Đây là một một thanh đao có đầu lớn đến mức hơi khoa trương, đột ngột phồng lên từ 2/3 thân đao, lưỡi đao điên cuồng, trông vừa ác vừa nặng.
Chỉ là một đao thuận tay nhưng dường như đã chia cắt hai nơi, khiến cho Tù Thân Tỏa Liên không thể tiến lên!
Hóa ra Đấu Miễn thậm chí đã đi lên đỉnh núi trước, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà hắn ta vẫn chưa hái được quả Thần Thông, thay vào đó hắn đã đặt một trận bàn có thể dùng để di chuyển ở đây, phòng trường hợp quả Thần Thông bị người khác lấy mất.
Còn bản thân hắn ta lại vội vã chạy đến đình nhỏ phía Nam ngọn núi để tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này, Đấu Miễn nhìn Khương Vọng đầy căm tức: "Các ngươi muốn làm gì? Nếu hái quả Thần Thông xuống, thời gian ở Trì Vân Sơn sẽ kết thúc!"
"Thời gian ở Trì Vân Sơn kết thúc... Là có ý gì?" Khương Vọng cau mày hỏi.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên sau lưng.
"Rốt cuộc là các ngươi đang giả vờ không biết, hay là thực sự không biết vậy?"
Không biết từ lúc nào, Vân Du Ông cũng đã chạy lên đỉnh núi.
Hắn ta và Đấu Miễn đều đã có chuẩn bị, gần như là chạy đến đỉnh núi cùng lúc, kiểm soát lẫn nhau và để lại các biện pháp đối phó, sau đó mỗi người đều tự đi tìm kiếm bí mật dựa vào manh mối mà họ có.
Nhưng Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ, bởi vì thực sự không biết gì về chuyện của Trì Vân Sơn cho nên đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Bởi vì cố gắng hái quả Thần Thông trước, nên dường như đã đồng thời nhận lấy sự thù địch của cả hai phe.
Khương Vọng cầm kiếm trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm Vân Du Ông: "Thật sự không biết thì sao? Mà giả vờ không biết thì thế nào?"
Hắn hoàn toàn không muốn giải thích, cũng không cần giải thích. Tất cả mọi người ở Trì Vân Sơn đều có nhu cầu riêng của mình, đó là cuộc đấu tranh liên quan đến lợi ích căn bản, đây không phải là mâu thuẫn có thể giải quyết bằng cách luận đạo được.
Ai tỏ ra thù địch trước, thì hắn sẽ đánh người đó trước, đơn giản thô bạo như vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad