Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 785: Cửa Đông Nhai

Chương 785: Cửa Đông Nhai
"Mộng Hoa là tên một hiệu bán y phục.
Cửa hàng này ở giữa cửa Đông Nhai, phải rẽ qua hai con ngõ nhỏ mới có thể thấy.
Quy mô cũng không lớn, làm ăn cũng không có gì đặc biệt, đương nhiên, đây chỉ là "thấy thế"
Nơi này chỉ tiếp nhận khách hàng có thân phận địa vị nhất định.
Tất cả quần áo của Trọng Huyền Tuân đều do cửa tiệm này phụ trách.
Nhìn khắp thiên hạ, Vân Tưởng Trai đương nhiên là nơi mà quý tộc chạy theo như vịt, nhưng ở Lâm Tri, tên tuổi Mộng Hoa chưa chắc đã yếu thế hơn đâu.
Đông Nhai cũng được coi là một con phố sầm uất, nơi phồn hoa cũng không kém Tụ Bảo Bồn ở thành tây.
Người đến người đi, ngựa xe như nước.
Xe ngựa của Trọng Huyền gia dừng trước ngõ. Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ toàn thân giáp đen xuống xe.
Tiên sinh kế toán trong xe ngựa đằng sau cùng những nhân thủ khác tới để tiếp nhận Mộng Hoa cũng xuống xe.
Bọn xa phu dừng xe, Trọng Huyền Thắng dẫn một đám người trùng trùng điệp điệp đi vào trong con ngõ nhỏ.
Một gian tiểu viện vây quanh, vài sợi dây leo cổ, thêm bồn hoa rực rỡ, chính là một nơi yên tĩnh ẩn trong náo nhiệt ồn ào.
"Bước vào trong nội viện này cảm giác thân thể cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn"
Trọng Huyền Thắng thuận miệng nói một câu, bọn thủ hạ vội nhao nhao phụ họa, cái gì mà "nhã xốt „% ú phẩm vị" tùm lum ầm ÿ.
Một đâm người ồn ào đi tới, chưởng quỹ trong phòng đi ra đón, thấy Trọng Huyền Thắng thì đắng chát hành lễ: "Thắng công tử!"
Đây là một người đàn ông trung niên mặt trắng không râu, hơi có nét phụ nữ, có vẻ rất nhã nhặn.
Trọng Huyền Thắng khoát khoát tay: "Giao sổ sách ra đi, sau này nơi này sẽ do ta phụ trách"
Không nể mặt tí nào, cũng chẳng có mặt nào để mà nể.
Những người này đều khăng khăng một mực đòi đi theo Trọng Huyền Tuân, chắc chắn phải chờ Trọng Huyền Tuân từ Tắc Hạ Học Cung ra.
Trọng Huyền Thắng cũng chẳng ngại, thích chờ Trọng Huyền Tuân thì cứ chờ thôi. Dù sao thì trong khoảng thời gian này, chắc chắn Trọng Huyền gia sẽ không nuôi bọn họ, để xem đến lúc đó còn lại bao nhiêu người.
Hỏa kế trong Mộng Hoa như gà trống chọi thua, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ.
Chỉ có chưởng quỹ vẫn bình tĩnh cung kính mời bọn Trọng Huyền Thắng vào trong tiệm, giao ra sổ sách đã chuẩn bị từ trước.
Trọng Huyền Thắng để cho phòng thu chỉ tự cân đối sổ sách, còn mình thì nhìn quanh đánh giá đồ bày biên trong phòng.
Chưởng quỹ Mộng Hoa do dự một chút rồi lên tiếng ướm hỏi: "Thắng công tử, không biết sau này người định kinh doanh nơi này ra sao?"
"Cái gì mà kinh doanh ra sao?" Trọng Huyền Thắng bực mình ra mặt.
Biết rõ Trọng Huyền Thắng không muốn để ý tới mình, chưởng quỹ vẫn kiên trì lấy ra một cuốn sách nhỏ, dâng hai tay đưa lên: "Thắng công tử, tiểu nhân làm việc ở Mộng Hoa nhiều năm, cũng coi như có vài phần tâm đắc. Phương lược kinh doanh cụ thể đều được ghi cả trong này, người của ngài chỉ cần làm theo đó chắc chắn sẽ không thua lỗ"
Trọng Huyền Thắng không nhận, chỉ nhìn ông ta một chút, rồi đáp: "Không cân"
Chưởng quỹ vẫn không thu hai tay lại mà khẩn khoản thưa: "Mộng Hoa có được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng, tiểu nhân không có ý xấu, chỉ lo nó nó sẽ sụp đổ... Tiểu nhân hoàn toàn không có ý nói thủ hạ của ngài không biết kinh doanh! Chỉ là... chỉ là... khác nghề như cách núi, dù sao thì Lâm Tri cũng không có nhà thứ hai"
Thật sự ông ta rất thành khẩn, mà quả thực cũng có tình cảm rất sâu với Mộng Hoa, chỉ lo nó sẽ bị giày xéo. Ông ta tin tưởng nhất định Trọng Huyền Tuân sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng, nhưng chỉ e chờ Trọng Huyền Tuân ra khỏi Tắc Hạ Học Cung được thì Mộng Hoa cũng đã không còn.
Cho nên, ông ta không tiếc dốc hết toàn bộ kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm của mình ra, chỉ cầu Trọng Huyền Thắng có thể "đảm bảo" tốt cho mình.
Trọng Huyền Thắng cười cười nói: "Ta không khách khí với ngươi, mà thực sự không cần. Về sau, nơi này sẽ không bán y phục"
Chưởng quỹ sợ hãi hỏi lại: "Không bán y phục thì bản gì?"
Trọng Huyền Thắng cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Bán gà quay!"
Lúc này, một thủ hạ bên cạnh hắn ta bước lại gần, nhỏ giọng hỏi:
"Thắng công tử, trước đó ngài có nói là bán thịt vịt nướng mà. Bọn tiểu nhân đều đặt xong vịt cả rồi!"
Một người khác gõ đầu gã mắng: "Thắng công tử bảo bán gì thì bán cái đó!"
Mặt mày chưởng quỹ xám như tro.
Đám hỏa kế cũ của Mộng Hoa ai nấy đều giận mà không dám nói gì.
"Ta nói này, diễu võ giương oai trước mặt đám tiểu nhân vật này có vẻ oách lắm hả?" Đúng lúc này, giọng của Vương Di Ngô vang lên.
Hắn ta từ ngoài viện đi vào, đứng sừng sững ngoài cửa, thân hình cao lớn chắn nắng thành một mảng tối lớn.
Trong cửa hàng hoàn toàn yên tĩnh.
Trọng Huyền Thắng quay người lại, híp mắt nhìn hắn ta: "Ta cho rằng ngươi nên quay về quân doanh"
Dĩ nhiên hắn ta không cố ý tới đây để diễu võ giương oai trước mặt bọn tiểu nhân vật, mà là cố tình để cho bọn người làm kia nhìn, để bọn họ thấy rõ, tâm hướng về Trọng Huyền Tuân sẽ có kết cục gì, để cho bọn họ biết, ngay cả cửa hàng mình thích nhất Trọng Huyền Tuân cũng không gánh nổi, để cho bọn họ hiểu ra mình nên đứng về phe nào.
Trọng Huyền Tuân không có ở đây, Vương Di Ngô và Văn Liên Mục cũng đã thua, hiện giờ là thời điểm tốt để từng bước đập nát lực ảnh hưởng của Trọng Huyền Tuân. Mặc dù thủ đoạn này không đẹp đẽ gì nhưng rất có tác dụng.
Nếu không, một tên mập như hắn ta, dù có thích cảm giác diễu võ giương oai thật đi nữa, cũng lười đi chuyến này.
Ngược lại hắn ta khá hâm mộ Khương Vọng, cả ngày chỉ biết tu luyện và tu luyện, cửa lớn không ra cửa sau không tới. Cực kỳ nhàn nhã!
"Đúng là ta đã về quân doanh, nhưng nghĩ một hỏi, lại quay lại" Vương Di Ngô nói.
"Có việc gì?"
"Người kia. Kẻ an bài thích khách của Địa Ngục Vô Môn vào thành đã đầu nhập vào ngươi phải không?"
"Ta không biết ngươi đang nói gì" Trọng Huyền Thắng nhìn hắn ta, đáp:
"Ngươi rất nhàm chán, Vương Di Ngô"
"Ngươi biết điều ta đang nói là sự thật"
"Trước khi huynh trưởng tới Tắc Hạ Học Cung có nói giao chuyện làm ăn cho ngươi, đáng lẽ ngươi phải nói "Không được, loại óc heo như ta làm sao có thể chơi với Trọng Huyền Thắng được chứ?" như thế có thể huynh ấy sẽ nghĩ cách để không đến Tắc Hạ Học Cung nữa"
Trọng Huyền Thắng giễu cợt: "Thua rồi không chịu được thì cũng đừng có tới chơi"
"Ha!" Vương Di Ngô duỗi một ngón tay chỉ vào Trọng Huyền Thắng, nói:
"Có một điểm ngươi vĩnh viễn luôn thua kém A Tuân, ngươi có biết là gì không?"
"Ta không muốn biết, cũng không đồng ý với quan điểm này, vậy ngươi sẽ không nói sao?" Trọng Huyền Thắng khoanh tay hỏi lại: "Ta muốn xem xem có thể khiến ngươi tức chết không"
"Ngươi thật ngây thơ" Vương Di Ngô nói: "A Tuân hiểu rất rõ trận chiến Tề Dương sẽ mang lại bao nhiêu vốn liếng cho ngươi, sẽ cho ngươi bao nhiêu thành công. Nhưng huynh ấy chưa từng nghĩ sẽ làm gì trong trận chiến Tề Dương"
"Đại cục là cái gì? Đại cục chính là thứ chúng ta cùng ở Lâm Tri, cùng là người nước Tề. Tê mạnh thì ta mạnh, Tề suy thì ta yếu. A Tuân tán thành nước Tề thắng lợi, dù ngươi sẽ có được lợi ích lớn nhất từ đó. Huynh ấy tán thành Trọng Huyền gia lớn mạnh, dù ngươi sẽ cướp đủ tiền vốn từ đó.
Mà ngươi thì sao? Ngươi thật sư không biết đường đường đại quan tứ phẩm bị ám sát ở Đô Thành sẽ tạo ra ảnh hưỡng ác liệt gì sao?
Ngươi thật sự không biết Trọng Huyền gia liên lụy vào chuyện này sẽ khiến cho Đế Quân sinh ra ác cảm nghiêm trọng cố nào sao?
Ngươi biết, nhưng ngươi vẫn làm vậy.
Ngươi chiếm được thượng phong một chút, lại khiến cho Trọng Huyền gia mất đi lòng tin lâu dài.
Ngươi đặt lợi ích của ngươi lên trên lợi ích gia tộc, thậm chí là trên cả lợi ích quốc gia. Ngươi chỉ muốn đánh bại A Tuân, vì thế mà không từ thủ đoạn, căn bản không cân nhắc về tương lai của gia tộc.
Ngươi và phụ thân ngươi giống hệt nhau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad