Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 619: Đồng hành cùng Phượng

Chương 619: Đồng hành cùng Phượng
Có sự bịa đặt vô sỉ trước đó của Hứa Tượng Càn, hiện tại Khương Vọng khó tránh khỏi xấu hổ khi đối mặt với Lý Phượng Nghiêu.
Từ Lâm Tri đến quận Đại Trạch cũng không quá xa, nhưng cũng không gần, trên đường phải tốn một chút thời gian.
Lý Phượng Nghiêu đẹp thì đẹp đó, nhưng vừa lạnh lùng lại cao ngạo, khó tránh khỏi khiến người ta không quá dám thân cận.
Hiện tại còn biết nàng có "Sở thích" động thủ đánh người...
Nghe thử kìa.
Đánh tận mười tám lần, đánh đến Hứa Tượng Càn không sợ trời không sợ đất cũng không dám thò mặt qua nữa.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút, hắn có thể chịu đòn được như vậy hay không?
Đối với phản ứng của Khương Vọng, Lý Long Xuyên chỉ có thể đáp lại một tiếng cười khổ: "Trước đó ta cũng không biết. Từ trước đến nay gia tỷ tự làm chủ chuyện của mình thôi"
"Nếu huynh... Hay ta báo cho gia tỷ đi trước?" Lý Long Xuyên lại hôi.
Đứng trước mặt bọn họ, cuối cùng hắn ta cũng không nói ra hai chữ "Sợ hãi"
"Không ngại, không ngại" Khương Vọng không sợ gì mà xua xua tay: "Ta trời xa đất lạ, còn phải nhờ Lý cô nương dẫn đường"
Trọng Huyền Thắng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Yến Phủ, Cao Triết bắn qua một ánh mắt tán thưởng.
Khương Vọng nâng chén, hất mặt lên.
Nói tới nói lui, cười thì cười.
Lấy tu vi Nội Phủ Cảnh của Lý Phượng Nghiêu, đưa ra yêu cầu cùng đến Thất Tỉnh Lâu, thật ra càng nhiều là chiếu cố Khương Vọng.
Ước chừng là nể mặt Lý Long Xuyên nên mới có lời mời này.
Chỉ cần Khương Vọng không tự cao tự đại thì không có khả năng bác bỏ ý tốt đó.
"Không biết khi nào lệnh tỷ xuất phát?" Khương Vọng hỏi.
Lúc này, hạ nhân Lý phủ lại nói câu gì đó bên tai Lý Long Xuyên.
"Này.." Lý Long Xuyên cực kỳ oai hùng lại thoáng có chút xấu hổ: "Xe ngựa của gia tỷ đang ở bên Gấp như vậy?
Khương Vọng nheo mắt.
Thịt mỡ trên mặt Trọng Huyền Thắng run run.
Yến Phủ, Cao Triết đều câm miệng, sợ nói thêm cái gì làm Lý Phượng Nghiêu nghe thấy.
Vết xe đổ của Hứa Tượng Càn còn ở trước mặt.
Đúng rồi, nếu Lý Phượng Nghiêu đã ở bên ngoài, như vậy...
Hứa Tượng Càn có chuồn mất được không?
Đám bạn rượu ngoài miệng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại sinh động hẳn lên.
"Như vậy thì ta xuất phát"
Khương Vọng đứng lên, nâng chén uống một hơi cạn sạch, rất có khí thế tráng sĩ một đi không trở lại.
Đáng tiếc cái hắn uống là trà, khó tránh khỏi thiếu ba phần dũng cảm.
Bởi vì xe ngựa của Lý Phượng Nghiêu nằm ngay ngoài cửa, mọi người chỉ nâng nâng chung trà, xem như là đưa tiễn. Tóm lại tuy rằng ngày thường người nào cũng khá kiêu ngạo. Nhưng không mấy ai dám thật sự vừa nghị luận sau lưng, sau đó lập tức đi đối mặt với Lý Phượng Nghiêu.
Hoàn cảnh trà lâu này thanh u, vị trí không quá dễ tìm, nằm cuối một con hẻm sâu, chỉ tiếp đãi người quen, hoặc là bằng hữu do người quen mang đến. Chỗ ngồi không lớn, nhưng rất có cách điệu.
Thuộc về một trong những sản nghiệp gần đây Trọng Huyền Thắng mới tiếp nhận, rất thích hợp bí mật tụ tập.
Khương Vọng một mình rời đi, mấy người cùng nhau uống trà kia không ai đưa ra tiễn. Nhưng Khương Vọng rất chắc chắn, tuy bọn họ không đến mức chen lấn ở cửa sổ nhìn trộm lộ liễu, nhưng nhất định người nào cũng đang vận đủ nhĩ lực, chờ xem trò hay của hắn.
Xe ngựa của Lý Phượng Nghiêu ngừng ở đầu hẻm, thùng xe lớn mà rộng, mới nhìn thì thấy đơn giản phóng khoáng, căn cơ thuộc về hầu phủ thừa kế lại nằm hết ở chi tiết nhỏ.
Kéo xe chỉ có một con ngựa, nhưng trông cực kỳ thần tuấn, toàn thân tuyết trắng, không một tia tạp sắc. Mà đôi mắt của nó thì như mặc ngọc, cực kỳ linh động.
Một thị nữ dáng vẻ xinh đẹp đứng bên xe ngựa, lấy tay chỉ dẫn, lễ phép nói:
"Công tử, thỉnh lên xe"
Bỏ qua không bàn đến tính tình gia thế thực lực, chỉ nói về tư sắc, ngồi trong xe là một vị mỹ nhân đỉnh cấp, nói trong lòng hoàn toàn không khẩn trương là nói dối.
Khương Vọng gật đầu đáp lễ, trên mặt vẫn còn bình tĩnh.
Màn xe đã xốc lên, hắn chỉ thò nửa người vào thì đã nhìn thấy Lý Phượng Nghiêu.
Chỉ thấy người ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mặt mày như tuyết trắng, cực lạnh, cực ngạo, cũng cực đẹp. Cho dù đã là lần thứ hai gặp mặt, hắn vẫn rung động vì sự mỹ lệ này.
"À, chào Lý cô nương" Khương Vọng khống chế được tầm mắt, lễ phép chào hỏi.
Lý Phượng Nghiêu chớp chớp mắt: "Chào"
Khương Vọng nhìn trái nhìn phải, khó nén mất tự nhiên: "Thật ra, ta ngồi ở bên ngoài cũng được"
"Phốc"
Lại là thị nữ kia nhịn không được bật cười: "Ngài ngồi vào đi thôi, ta phải ngồi bên ngoài đánh xe nữa"
Khương Vọng có chút xấu hổ, cố nói: "Ta đánh xe cho các ngươi cũng được"
Thị nữ xinh đẹp kia cười khanh khách, nàng ta lớn lên ở Lý gia, nhìn quen các công tử ca đủ loại kiểu dáng, có người thanh niên tuấn ngạn, thần thái phi dương, ý thái phong lưu, khó được nhìn thấy một người non nớt, nàng ta cảm thấy thật mới lạ: "Vậy thì không được. Ngài làm việc của ta rồi thì ta làm cái gì? Lại nói, 'Khứ Hắc' cũng không chịu gần người đâu"
Con ngựa kia cũng quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt như mang theo khinh thường.
"Khứ Hắc" hẳn là tên của nó.
Khứ Hắc... Chính là trắng.
Hừ, một con ngựa đánh xe mà thôi.
Khương Vọng hừ nhẹ một tiếng trong lòng, đương nhiên không tiện nói gì thêm. Vì thế hắn bước lên xe ngựa, khom lưng chui vào trong, quy quy củ củ mà ngồi xuống vị trí góc bên trái.
Trong xe tổng cộng có năm vị trí, lưng dựa vách xe, đối diện cửa xe là chủ vị, chỗ mà Lý Phượng Nghiêu đang ngồi. Hai bên mỗi bên có hai chỗ ngồi, chính giữa cách nhau một cái bàn thấp. Khương Vọng ngồi ở góc trái, còn cách Lý Phượng Nghiêu một chỗ ngồi.
Mặt bàn có hơi lõm chỗ, có khảm ấm trà tỉnh xảo, bày mâm ngọc đựng điểm tâm trái cây.
Lúc này Khương Vọng mới phân tâm quan sát bày trí trong thùng xe, phong cách chỉnh thể hào phóng trong sáng, thể hiện phẩm vị khác với nữ nhi tầm thường của Lý Phượng Nghiêu.
Nghe thấy tiếng bánh xe đang quay, mà trên xe lại không cảm nhận được đong đưa, họ đã xuất phát.
Ha, gió êm sóng lặng.
Khương Vọng tự tiêu khiển mà thầm nghĩ. Mấy tên đang chờ xem diễn kia khẳng định thật thất vọng.
Trong xe ngựa bình thản đi về phía trước, tiếng nói của Lý Phượng Nghiêu vang lên: "Nước trà điểm tâm đều có, thỉnh tự tiện, không cần câu thúc"
"Đã biết" Khương Vọng cũng thành thật chất phát giống như lời của Mông Sinh Hồi tiên sinh.
Hắn suy nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Cảm ơn Lý cô nương mang ta đi đoạn đường"
"Chúng ta còn phải cùng tham gia Thất Tinh Lâu, nếu cứ Lý cô nương tới, Khương công tử lui như vậy, quả thực cũng quá xa lạ, ngươi nói đúng không?"
"Đúng... Đúng"
Lý Phượng Nghiêu thoải mái hào phóng mà nhìn Khương Vọng, chỉ thấy người này nhìn thẳng về phía trước, mắt đăm đăm, phảng phất như đang nghiên cứu hoa văn chất liệu của thân xe. Từ góc độ này chỉ thấy được mặt bên, mũi của hắn rất thẳng, môi hơi mím lại, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, nhưng khó được là rất thoải mái sạch sẽ.
Trong mắt nàng có một tia ý cười nhàn nhạt, miệng thì nói: "Ngươi và Long Xuyên, Tượng Càn đều là bạn tốt, nếu thật sự không biết xưng hô như thế nào, cũng gọi ta là Phượng Nghiêu tỷ tỷ giống như bọn họ đi. Ta thì gọi thẳng ngươi là Tiểu Vọng"
"Ai, được" Khương Vọng đáp.
Chút không được tự nhiên trong lòng cũng thật sự tiêu tán rất nhiều.
Nhưng cũng có một loại tiếc nuối nhàn nhạt nói không rõ được.
Lý Phượng Nghiêu lấy ngón trỏ chỉ nhẹ nhàng búng vào chén trà, nói:
"Uống trà"
Đinh ~ Khương Vọng có thể cảm giác được, tiếng động này dưới sự khống chế tỉnh diệu, đang bay đi ra xa.
Nghe trong xe thì chỉ cảm thấy tầm thường, nhưng đối với những cái "Lỗ tai" ngưng tụ Đạo Nguyên, toàn tâm chú ý bên này, chỉ sợ không dễ chịu mấy...
Khương Vọng mơ hồ nghe được vài tiếng kêu thảm thiết, giọng thét đều rất quen thuộc.
Hắn không khỏi nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
"Trà ngon!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad