Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 778: Quá chậm

Chương 778: Quá chậm
Rời khỏi Bách Bảo Các, trong xe ngựa.
"Lúc nãy huynh mới chơi chiêu hiểm gì với Bảo Trọng Thanh vậy?" Khương Vọng không nhịn được hỏi.
Trọng Huyền Thắng hơi kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Ngay cả huynh cũng nhìn ra rồi sao?"
Khương Vọng...
"Bây giờ ta đánh huynh có được không?" Khương Vọng hỏi.
"Ha ha ha ha" Trọng Huyền Thắng lộ vẻ vô cùng vui vẻ, cười giải thích: "Y nguyện ý giúp ta quét sạch hoàn toàn chuyện làm ăn của Trọng Huyền Tuân, điều kiện chính là y muốn được chia cho một chén canh, bị ta cự tuyệt!"
Bây giờ nhìn thấy Tụ Bảo thương hội bị đóng băng, Vương Di Ngô chuyển sang thế phòng thủ, mới muốn xen vào một cước, thì đã quá muộn rồi.
Hơn nữa theo Bảo Trọng Thanh, Vương Di Ngô vẫn còn có thể chống đỡ rất lâu. Nhưng từ góc độ của Trọng Huyền Thắng mà nói thì bây giờ tất cả đã sẵn sàng hết rồi, căn bản không cần mạo hiểm thêm người vào chia phần.
Hơn nữa còn là người của Bảo gia.
Khương Vọng hơi suy tư: "Các huynh âm thầm kết minh rồi sao?"
"Làm gì có chuyện đó! Với quan hệ của hai nhà, chúng ta kết minh chính là tự tuyệt đường lui của chính mình. Chẳng qua là ăn ý mà thôi" Trọng Huyền Thắng miễn cưỡng nói: "Hai kẻ râu ria trước kia, bây giờ, đều có ký kết ngầm"
Xe ngựa chạy giữa đường phố Lâm Tri, sự ồn ào náo động của thế giới bên ngoài không ngừng truyền vào bên trong xe.
Trọng xe cũng rất yên tĩnh.
"Quá chậm" Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên nói.
Khương Vọng biết hắn ta đang nói cái gì, nhưng cũng trầm mặc.
Đúng vậy, đã kéo dài quá lâu rồi.
Trọng Huyền Tuân đã ngây người trong Tắc Hạ Học Cung trong thời gian quá dài rồi!
Trọng Huyền Thắng ứng đối thích đáng, cho đến hiện tại chuyển thủ thành công, chiếm được ưu thế, đều là ở dưới tình huống Trọng Huyền Tuân không có cách nào trực tiếp nhúng tay vào.
Nhưng không ai có thể nói rõ, lúc nào y có thể đi ra.
"Quá chậm"
Lúc này, trên cây cầu nhỏ có tên là Phố Tiểu Liên, có một giọng nói cũng nói như vậy.
Người nói là Triệu Tuyên, nuôi được một bộ râu đẹp, từ giữa lông mày có thể nhìn thấy lúc còn trẻ cũng là một người anh tuấn.
Ông ta là Lễ bộ đại phu, chức cao nhưng quyền nhẹ, chủ quản chuyện mai táng của quan viên. Nói cách khác chính là chịu trách nhiệm mai táng các vị quan viên khác theo đúng lễ chế, có đôi khi cũng phải giúp lo liệu việc mai táng.
Theo lý mà nói, với chức quan tứ phẩm của ông ta, việc vặt có thể giao cho phó quan, để cho phó quan làm, những quan chức giống ông ta chẳng mấy khi tư làm những chuvên này. _ - "
chủ trương hợp nhất đại trận hộ quốc của Dương quốc và Tề quốc, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, phúc họa cùng hưởng, đạt được sự "ổn định và hòa bình lâu dài".
Chuyện này hoàn thành không lâu thì cả nhà ông ta liền dời đến Tề quốc.
Nhậm chức ở Lễ bộ.
Từ quan phẩm và bổng lộc đến xem, Tề quốc đối với ông ta không tệ.
Nhưng thật ra chẳng có thực quyền gì, ngay cả cấp dưới của ông ta, cũng không có mấy người nể phục ông ta. Dù sao thì đã từ lâu, người nước Tề vẫn luôn có cảm giác ưu việt trước người nước Dương.
Rất nhiều người nói rằng sở dĩ Triệu Tuyên cẩn thận chặt chẽ như thế là bởi vì ông ta là người Dương quốc.
Đương nhiên bây giờ đã không còn Dương quốc nữa rồi.
Không còn Dương quốc, có nghĩa là bây giờ ông ta đã có thể chân chính trở thành người nước Tề, có thể được triều đình Tề quốc càng thêm tín nhiệm, có thể có cơ hội nắm giữ được quyền lực chân chính rồi.
Một nhân tài vẫn chưa đến năm mươi, trẻ trung khỏe mạnh, tu vi lại xứng với quan giai như ông ta, có đôi khi chỉ là thiếu cơ hội mà thôi.
Bây giờ có rất nhiều người bắt đầu muốn đốt lại cái lò lạnh là ông ta, không sai lệch lắm muốn biến ông ta từ cái lò lạnh thành một cái lò nóng. Nhưng ông ta vẫn luôn giữ dáng vẻ cẩn trọng ứng phó kia.
Lại một lần nữa đi đến Phố Tiểu Liên, tự mình kiểm tra quan tài cho lão hoạn quan trong cung vừa mới chết hôm qua.
Lão hoạn quan này không có quyền hành gì, lúc còn sống cũng chẳng có ai quan tâm, chết rồi lại càng chẳng có ai để ý đến. Nhưng dù sao thì vẫn là người có chức có vị, tang lễ tất nhiên phảo có quy cách.
"Đại nhân, tối qua đã sơn xong rồi, chỉ cần chờ hong gió xong thì sẽ đem đến liền ạ!"
Bên trong tiệm quan tài Lão Trương, Lão Trương lấy lòng nói.
Giọng nói của lão ta mỏng mà lạnh lẽo, cho dù cố ý lấy lòng thì cũng khiến cho người nghe cảm thấy chẳng mấy nhiệt tình.
Triệu Tuyên luôn luôn rất kiên nhẫn, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay lại có một loại bất an mơ hồ.
"Nhanh lên một chút!" Ông ta thúc giục nói.
"Nói tiểu nhị của ngươi nhanh lên một chút! Quan tài không lo chuẩn bị sớm đi, còn phải để cho đại nhân nhà ta đến thúc giục nữa à!"
Một gã cấp dưới nhướn cao mày, lên tiếng trách cứ.
Trước kia đối với chuyện mà Triệu Tuyên giao phó gã ta đẩy được thì liền đẩy đi, không thể đẩy được thì liền cố ý kéo dài, dù sao thì gã ta cũng nhắm vào tính cách "dễ ức hiếp" của vị thượng quan này để làm việc.
Nhưng hiện tại thì tình thế đã khác xưa rồi.
Lão Trương liên tục nói xin lỗi: "Thật sự thì những việc cần sự tỉnh tế như thế này không thể xong trong thời gian ngắn được. Lập tức sẽ đem tới, lập tức sẽ đem tới ngay ạ!"
Từ khi Dương quốc diệt vong, người không có mắt ở nha môn đã cảng ngày càng ít.
Dù sao thì quan giai của Triệu Tuyên không thấp, bây giờ lại giải quyết được vấn đề tín nhiệm, chuyên thăng chức chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Người sáng suốt đều nhìn thấy rất rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad