Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1849: Che lấp (1)

Chương 1849: Che lấp (1)
Trời cao mây xanh, trên quan đạo có bóng dáng áo xanh đang bước đi chậm rãi, thoạt nhìn ung dung bình tĩnh, nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Trong ngực hắn cộm lên, lúc sau có một cái đầu nhỏ thò ra, chớp chớp đôi mắt, có chút mơ hồ khi mới tỉnh dậy.
Một người một chó, đó hẳn là Khương Vọng và con chó con hắn vừa nhận nuôi.
Không phải Khương Vọng thích bay sát đất, tự hạn chế tầm nhìn của chính mình, mà là bây giờ thương thế vẫn chưa hồi phục, lại không biết động thái của Bình Đẳng quốc, không thể không cẩn thận.
Ban nãy bỏ chạy, không có thời gian xem xét kỹ, chỉ biết cuối cùng chạy về phía Nam. Sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ kia, Khương Vọng mới biết mình đã tới Tượng quốc.
Tượng quốc có cự tượng(1), người dân nơi này thờ nó trong các ngôi đền.
(1) voi khổng lồ
Khương Vọng không thấy.
Dù sao với những người khác, nơi cự tượng sống là một thánh địa, bình thường không được mở cửa. Vả lại bây giờ hắn cũng không tò mò.
Chỉ là đang ở Tượng quốc, đương nhiên hắn muốn đến Tinh Nguyệt nguyên một chuyến.
Một là để bổ sung tinh lực đồ đằng, hai là trao đổi lần nữa với Quan Diễn đại sư, và thứ ba là... hắn không phát hiện ra có cường giả nào đang theo dõi mình hay không, Quan Diễn đại sư có thể giúp hắn kiểm tra.
Khương Vọng vừa bay nhanh vừa tiện tay lấy ra một túi giấy dầu, mở ra, thò tay bốc rồi trải ra trước mặt con chó nhỏ.
Bên trong túi giấy dầu là những miếng đùi gà thái mỏng.
Sự mơ màng trong mắt nó được quét sạch, thoáng chốc trở nên rất có tinh thần. Một miếng lại một miếng, ăn rất ngon lành.
So sánh với kích thước của nó thì khẩu vị rõ ràng là quá tốt, thoáng chốc đã ăn hết gói đùi gà. Sau khi ăn xong còn hài lòng liếm liếm tay Khương Vọng.
Khương Vọng hừ một tiếng ghét bỏ, huy động thủy nguyên, rửa tay.
Nhìn thấy dòng nước nhỏ uốn lượn trong không khí, con chó nhỏ lập tức co rụt đầu lại, rõ ràng là đang nhớ lại trải nghiệm đau khổ khi bị ép đi tắm.
Một người và một chó đi thẳng đến Tinh Nguyệt nguyên.
...
Dung quốc là một quốc gia nhỏ không quá thu hút ở phía Đông.
Trong những năm trước, một chuyện làm người ta khá ấn tượng có thể kể đến là vào năm đạo lịch 3918, Dung quốc dẫn đầu gửi đi quốc thư, thông báo với thiên hạ rằng Dương quốc đang có nạn quạ đen hoành hành.
Đây nên là việc mà quốc gia đảm đương, nói tóm lại, Dung quốc có thể đã giải trừ được một mối họa, cứu Đông vực khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng... Tất nhiên đây là suy nghĩ của người Dung quốc lúc bấy giờ,
Thực chất, Tề quốc quyết đoán huy động đại quân quét sạch hoàn toàn nạn quạ đen hoành hành, đồng thời cũng thu đất Dương quốc vào Tề quốc.
Thanh danh đảm đương và lợi ích thiết thực đều thuộc về Tề quốc.
Trong một thời gian dài, Dung quốc là trò cười của các quốc gia khác.
Sau một hồi hao tổn rất nhiều tâm sức, kết quả cũng trở thành nước láng giềng của Tề quốc. Chẳng khác gì con thỏ tự nguyện ngủ gục trước miệng cọp, thiên hạ này còn có quốc gia như vậy sao?
Nhưng tại Hoàng Hà hội vào đạo lịch năm 3919, Dung quốc đã làm mọi người có cái nhìn khác.
Lâm Tiện, người có Vô Câu Thần Thông, dựa vào một thanh Khảm Sài đao, lưu lại hào quang chói lọi thuộc về chính mình trên Quan Hà đài.
Đúng là y còn lâu mới có thể so sánh với Khương Vọng của Tề quốc, nhưng nếu gác Khương Vọng qua một bên, dõi mắt nhìn toàn bộ Đông vực, ở cấp Nội Phủ cũng chỉ có Giang Thiếu Hoa của Thân quốc là có thể so sánh.
Người Dung quốc gọi Lâm Tiện là một trong ba người đứng đầu ở Đông vực.
Cái gọi là “một trong ba người đứng đầu ở Đông vực” thực ra cũng không oai phong lắm.
Nhưng đây cũng là một kiểu an ủi, đại biểu cho Dung quốc... Có thể có tương lai!
Bởi vì cái bóng bao phủ lên Dung quốc đã quá lớn.
Những người thực sự sáng suốt hiểu rằng Lâm Tiện, người mà Dung quốc che giấu trong một thời gian dài, đã kết thúc một cách đáng buồn tại Hoàng Hà hội, về cơ bản tuyên bố rằng nỗ lực của Dung quốc đã thất bại.
Dẫu vũng vẫy thế nào chăng nữa, cũng chỉ lặp lại chuyện Dương quốc năm xưa.
Thậm chí đó có thể là kết quả tốt nhất, như đất của Dương quốc thu về Tề quốc năm xưa. Có nhiều kết cục tồi tệ hơn. Ví dụ như... Tề quốc không muốn coi người Dung quốc là người Tề quốc, mà coi cả Dung quốc là hang ổ của dã thú!
Thành Dẫn Quang là một thị trấn quan trọng vùng biên giới, từng là biên thành giữa Dung quốc và Dương quốc, hiện nay tiếp giáp trực tiếp với Tề quốc...
Lực lượng quân đội đóng quân đã tăng hơn gấp ba lần.
So với sự thưa thớt của quân đội Tề quốc đóng ở biên giới, bên Dung quốc có thể nói là đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng binh lính của Tề quốc người nào người nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin sắc sảo. Binh sĩ phía Dung quốc mặc dù không rụt rè sợ hãi nhưng cũng thấp thỏm không yên.
Đây là việc không thể nào.
Sự chênh lệch về thực lực quốc gia lớn như vậy, dù danh tướng có nổi tiếng đến đâu cũng khó có thể duy trì được sĩ khí.
Là một quân trấn, thành Dẫn Quang không có không khí thoải mái ung dung, thương nghiệp phát triển, có rất ít địa điểm để giải trí.
Vậy nên không ngạc nhiên khi tên béo hùng hùng hổ hổ nói: “Thành kiểu gì vậy, đến nơi để vung tiền cũng không có.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Gã gầy gò bên cạnh phụ họa.
Mặc dù phàn nàn về sự vô vị của thành Dẫn Quang thì không có gì lạ, nhưng việc hai người một béo một gầy đi cùng nhau lại khá được chú ý.
“Không còn cách nào khác.” Tên mập bất lực thở dài: “Chơi không được, vậy bàn chuyện chính.”
“Tam ca, có thể chơi tiếp được không?” Gã gầy nói với vẻ mặt đau khổ: “Đệ không muốn làm việc.”
Bốp!
Tên mập đập vào sau gáy gã, hiên ngang nói: “Nằm một chỗ thì thật đáng xấu hổ! Ngươi không đi làm thì ta ăn cái gì? Chi phí của ta lấy đâu ra?”
Gã gầy gò vò đầu, ấm ức nói: “Được rồi.”
Hai người đi về phía Bắc.
Sau khi đi một lúc lâu, đi qua rất nhiều người, rất nhiều nhà.
Tên mập đột nhiên dừng lại, lấy một cuốn địa đồ từ trong ngực, cẩn thận so sánh. Sau đó quay người, không nói lời nào đi về hướng Nam.
Gã gầy gò đi theo phía sau ủ rũ đi một hồi lâu, không nhịn được liền hỏi: “Tam ca, vừa rồi chúng ta đi sai sao?”
Tên mập quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn: “Hả?
Gã gầy bụm miệng: “Hỏi thôi, hỏi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad