Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2564: Nhất kiếm vạn thiên tuyết (1)

Khương Vọng nói: "Suốt dọc đường này, thư viện Cần Khổ, thư viện Thanh Nhai, Đông Vương Cốc, Huyền Không Tự, Tam Hình Cung Dịch Đường bỗng nhiên đổi sắc mặt: "Xem ra Khương huynh đây là muốn thử kiếm khắp thiên hạ, kiểm chứng đệ nhất!"
Khương Vọng nói: "Đất phong của ta ở trấn Thanh Dương, đây chỉ là trên đường về nhà thôi.
Dịch Đường cười nói: "Con đường này có hơi vòng vèo một chút.
Khương Vọng ánh mắt yên tĩnh: "Có thể mỗi ngày nhìn thấy phong cảnh mới, vòng một tí cũng không sao" "Những nơi khác đều không có vấn đề gì, chỉ là đối với Đông Vương Cốc... Khương huynh tốt nhất đừng dùng thư tiến cử của ta..." Dịch Đường đưa tay dẫn đường nói: "Mời vào thư phòng ngồi tạm.
Xem ra hai đại thánh địa y đạo này, chất chứa oán hận thâm sâu...
Khương Vọng nghĩ tới, nói: "Không có việc gì, nếu có thể khơi lên một chút lửa giận, có lẽ chuyện luận bàn lại càng chân thật.
Thật ra muốn khơi lên sự phẫn nộ của tu sĩ Đông Vương Cốc, hắn cũng không cần thư của Dịch Đường. Với sự ủng hộ của Đông Vương Cốc đối với Thân quốc, hắn xuất hiện ở Đông Vương Cốc, đã là một loại khiêu khích. Lại dựa vào việc hắn đã từng chém tu sĩ Mạc Tử Sở của Đông Vương Cốc... Quả thực có thể trực tiếp bùng nổ.
Nhưng mà cũng không ảnh hưởng việc hắn nói ra lợi ích với Dịch Đường.
Dịch Đường cũng chỉ cười cười.
Đến thư phòng, nội dung của mấy phong thư cơ bản giống nhau, tùy bút vung liền mạch, cũng đóng dấu danh chương tư nhân của mình, lần lượt đưa cho Khương Vọng.
Khương Vọng liên tục nói cảm ơn, cũng không ở lại thêm, đội nón trùm đầu lên, liền tự rời đi.
Trong thư phòng yên lặng một lúc, cho đến khi tên đệ tử Hách Chân của Nhân Tâm Quán kia, đẩy cửa đi vào. "Dịch sư huynh, người lúc nãy là ai vậy?"
"Một người quen. Dịch Đường nói: "Sao vậy?"
"Không có, không sao cả" Hách Chân gãi gãi đầu: "Chỉ là có hơi tò mò"
Dịch Đường đang ngồi trước bàn lật xem y án liền dừng lại, nhìn hắn ta một cái thật sâu: "Tò mò không phải là chuyện xấu, nhưng nếu như khoog quản được mình, cũng rất phiền toái.
"Sư huynh dạy rất đúng" Hách Chân cúi đầu nói.
Dịch Đường nâng ngón tay chỉ chỉ bình Vân Mộ đang để bên góc bàn: "Cầm đi đi.
"A, sư huynh, cho ta?" Hách Chân có chút kinh ngạc.
Vẻ mặt Dịch Đường rất bình thản: "Không phải ngươi thích sao? Cầm đi đi.
"Đa tạ sư huynh!"
Hách Chân vui vẻ ra mặt mà nâng bình Vân Mộ lên, ôm vào trong ngực, cũng nhìn kỹ cá nhỏ Ngũ Sắc đang bơi lội bên trong.
"Nhưng mà có một điều kiện. Dịch Đường nói: "Người ta đưa cá Ngũ Sắc này tới, hy vọng có thể tận dụng mọi công dụng của nó. Ngươi phải mau tinh luyện độc tố của nó ra, tìm xem cách phá giải, có thể làm thuốc hay không"
"Được rồi"
Hách Chân thuận miệng đáp, ôm lấy bình Vân Mộ, yêu thích không rời tay đi ra ngoài.
"Đúng rồi. Dịch Đường nói với theo: "Nói Huyền Hồ Lang trận này bỏ nhiều công sức một chút, Cảnh Mục tranh nhau, thiên hạ khó có thể giữ không chút sai lầm. Tình huống bên phía Tuyết quốc thế nào, cũng cần phải nhanh chóng dò ra chân tướng. Nghiên cứu hoang mạc với chúng ta là cực kỳ quan trọng, lúc này không thể thiếu tài liệu..."
Y nhấn mạnh nói: "Tuyết tuệ rất quan trọng"
"Được rồi!" Hách Chân nói.
Có thể được Dịch Đường đối đãi như vậy, hắn ta đương nhiên cũng không giống như những gì Khương Vọng nghĩ, chỉ là một gia hỏa chuyên đi lừa người.
Nhân Tâm Quán có truyền thống y tu lúc du lịch thiên hạ, mang bên mình một cái gậy trúc, một cái hồ lô, chăm sóc người bị thương cứu sống người chết, không thu tiền của người bệnh nghèo.
Mà ở trong Nhân Tâm Quán, bọn họ còn có trách nhiệm thu thập tình báo thiên hạ. Bao gồm các loại nghi nan tạp chứng, các chuyện hiếm lạ khó có thể tưởng tượng, cùng với hướng đi của các đại thế lực...
Nhóm người ưu tú nhất trong số đó.
Gọi là "Huyền Hồ Lang"
Tứ đại thư viện trong thiên hạ đều có phong thái riêng.
Thư viện Cần Khổ dùng tính chịu khổ chịu khó học tập, xếp hạng thứ nhất.
Tôn sùng tinh thần học tập "đầu treo thòng lọng, dùi nhọn đâm đùi", dùng "đọc vạn quyển sách" là trụ cột nghiên cứu học vấn.
Thôi Nhất Canh là đại biểu cho tinh thần khổ học như vậy.
Lúc những đứa trẻ khác còn để mông trần chạy nhảy khắp nơi, hắn ta lại luyện kiếm mỗi ngày một canh giờ.
Tiên sinh lập tức đặt tên là Nhất Canh.
Hiện tại ở thư viện Cần Khổ, dưới Thần Lâm, liền do hắn ta dẫn đầu.
Nghe nói có người bái phỏng, hắn ta vốn không muốn gặp. Biển học vô bờ, con đường vô tận, lãng phí thời gian chính là đang chóp chết sinh mệnh. Nhưng thư của Dịch Đường Nhân Tâm Quán, hắn ta cũng không tiện coi thường.
Liền ở chỗ mình luyện kiếm, gặp khách một lần.
Một ngày hết sức bình thường, không phải là ngày hoàng đạo gì, cũng không có sự kiện lớn nào xảy ra, chẳng khác gì với những ngày khác.
Nhưng lúc nhìn thấy vị khách xa lạ này, Thôi Nhất Canh liền nghe thấy kiếm trong vỏ kêu vang.
Cho nên hắn ta dời mắt từ trên bích trúc, nhìn về phía vị khách đội nón trùm đầu mặc áo tơi, được Dịch Đường viết thư tiến cử này.
Nơi hắn ta luyện kiếm, là một mảnh rừng trúc.
Trong mảnh rừng trúc này, chỉ có một mình hắn ta.
Mười năm trước, hắn ta bắt đầu chuyển tới chỗ này luyện kiếm.
Mỗi một cây trúc, chỉ luyện một kiếm.
Thời gian mười năm, hơn ba ngàn gần bốn ngày ngày, hầu như đều đã vung kiếm với mỗi một cây trúc ở đây.
Nhưng luyện kiếm mười năm.
Toàn bộ rừng trúc, không có một đạo vết kiếm.
Mười năm qua không có một mảnh lá trúc nào, rơi vì kiếm khí.
Đây là một mảnh rừng trúc tĩnh lặng.
Mà âm thanh của Thôi Nhất Canh, lại trầm lắng và kiên định.
"Kiếm Các?" Hắn ta hỏi.
Lời nói cực kỳ ngắn gọn, hiển nhiên là một người vô cùng không muốn lãng phí thời gian.
Cho nên Khương Vọng trực tiếp tháo nón trùm đầu xuống: "Khương Vọng"
Thôi Nhất Canh đứng ở rừng trúc, giống như một cây trúc, hợp thành một thể với rừng trúc nơi đây.
Hắn ta không cao không thấp, không mập không gầy, vẻ bề ngoài không có nơi nào khiến người ta hai mắt tỏa sáng, cũng tuyệt đối không có chỗ nào khiến người ta cảm thấy quái dị.
Cả người nhìn qua vô cùng bình thường, cũng vô cùng đơn giản.
Thậm chí kiếm của hắn ta... dùng trúc làm vỏ, dùng gỗ làm chuôi, cũng đơn giản đến cực điểm, một vết khắc dư thừa cũng không có.
Biểu cảm lúc này của hắn ta cũng rất bình thường, giống như căn bản không có chút gợn sóng nào đối với cái tên Khương Vọng này.
Cái gì mà hạng nhất Hoàng Hà, cái gì mà thiên kiêu Đại Tề.
Trong thế giới của hắn ta căn bản không quan trọng.
Chỉ có một người, một kiếm, một đời.
1378 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad