Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 952: Lịch sử thất lạc (1)

Chương 952: Lịch sử thất lạc (1)
"Vân Đỉnh Tiên Cung mà bọn họ đang nói tới, ngươi có chắc là không muốn thử xem một chút sao?" Khương Vọng nắm Tam Muội Chân Hỏa, lớn tiếng hỏi.
"Ngay cả cái tên Vân Đỉnh Tiên Cung chúng ta cũng vừa mới biết mà thôi, không có một chút ưu thế gì cả. Lấy vô tâm đối đầu cố tình không phải cách làm sáng suốt." Diệp Thanh Vũ vừa khống chế lá cở màu xanh, thu hôi Phi Diệp đao lại, vừa nói: "Không bằng trực tiếp đi lấy quả Thần Thông, kết thúc cuộc đua."
Diệp Thanh Vũ là một người quyết đoán, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Khương Vọng cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, trong lòng hắn cũng đồng ý với phán đoán của Diệp Thanh Vũ. Hơn nữa trong lòng hắn cũng vô cùng lo lắng trước loại sức mạnh của thể trực tiếp xóa sổ Chung Cầm đó.
Hai người từ bỏ Vân Đỉnh Tiên Cung bí ẩn, Thất Sắc Kỳ Vân Xa trực tiếp thay đổi phương hướng, lá cờ màu xanh phất lên, quay trở lại đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất.
Không có sự kiềm chế của Đấu Miễn và Vân Du Ông, Thất Sắc Kỳ Vân Xa tăng tốc đến tối đa, phong cảnh núi non bên đường cũng như đang bay.
Khi quay trở lại đỉnh núi, vị "Thủ Sơn Linh" khổng lồ vẫn sừng sững ở đó, cây lớn che trời, nhìn không thấy ngọn, nhưng lại vẫn không có động tĩnh gì.
Khương Vọng thử bay ra khỏi núi thăm dò, đi vòng quanh quan sát.
Quả nhiên đã phát hiện ra một quả hơi mở ở phía sau cây lớn.
Điều đáng nói chính là cái quả này đúng là có nối liền với cành, nhưng thực sự không phải loại mọc ra từ trên cây. Mà là giống như được cành cây cầm lấy. Lấy một ẩn dụ sinh động hơn là "tay"
của vị Thủ Sơn Linh đưa ra sau lưng và giấu nó đi.
Giống như một đứa trẻ che giấu món đồ yêu quý vậy.
Thủ Sơn Linh vẫn không có động tĩnh gì, điều đó đã cho Khương Vọng có thêm dũng khí. Hắn nhanh chóng bấm quyết, Tù Thân Tỏa Liên chui ra từ hư không, đi vòng ra sau Thủ Sơn Linh, quấn lấy một cái liền mang được quả đó ra.
Không có gì bất kỳ cản trở nào, dễ dàng đến mức khiến người ta khó tin.
Hai Tù Thân Tỏa Liên đen nhánh đan vào nhau thành một vòng tròn lõm xuống, giống như một cái bát con.
Mà quả hơi mở đang ở trong đó, mang theo một hơi thở bí ẩn cổ xưa.
Đây là quả Thần Thông sao?
Từ trên quả này, Khương Vọng cảm nhận được một hơi thở giống như hạt giống thần thông.
Khương Vọng khống chế Tù Thân Tỏa Liên và đưa quả này đến trước mặt Diệp Thanh Vũ.
"Nếm thử xem?" Hắn cười nói.
Đây vốn là thời gian thu hoạch, cho dù là Khương Vọng hay Diệp Thanh Vũ đều cảm nhận được "chiến thắng" của chuyến đi đến Trì Vân Sơn này.
Bọn họ đã đưa ra một lựa chọn quyết đoán và tìm thấy những gì họ mong muốn.
Nhưng ngay sau đó, ở ngay trước mặt họ, "Thủ Sơn Linh" khổng lồ chiếm 1⁄3 đỉnh núi đột nhiên "vỡ vụn"!
Ban đầu nó có một vẻ ngoài rõ ràng và sự uy nghiêm vô cùng, nhưng vào lúc này, nó trở nên lúc ẩn lúc hiện như huyễn tượng, dễ dàng tiêu vong.
Thật giống như bị phá hủy ngay lập tức bởi một lực lượng nào đó!
Thủ Sơn Linh khổng lồ đang tan nát, nhưng cứ như lần giãy giụa cuối cùng, có tàn âm đang quanh quẩn nơi đây.
"Ta là... Thủ Sơn..."
"Thủ Sơn..."
"Thủ..."
Câu nói đứt quãng, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.
Đại mộc che trời chiếm cứ một phần ba đỉnh núi cứ như vậy mà đột ngột biến mất ở trước mặt.
Diệp Thanh Vũ nhất thời đã quên tiếp nhận Quả Thần Thông kia.
"Thủ Sơn Linh đã sớm bị phá hủy, là Quả Thần Thông này chống đố tàn tượng của nó."
Khương Vọng cũng có chút hiểu biết đối với ảo giác, lúc này cũng tìm ra một ít dấu vết để lại, hắn lên tiếng phân tích: "Mà cái chúng ta chứng kiến chính là cảnh tượng cuối cùng khi nó bị huỷ diệt. Thời gian trên Trì Vân Sơn biến đổi dị thường, hẳn là nó xảy ra ở quá khứ"
Chỉ là một tàn tượng thôi mà uy áp như đạt được thực chất, khiến Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ vẫn cho rằng Thủ Sơn Linh vẫn luôn tồn tại, cho nên cũng hết sức thận trọng.
Một Thủ Sơn Linh khổng lồ như vậy thì thời điểm đỉnh cao sẽ mạnh đến mức nào chứ? Nhưng nó lại bị một kích phá hủy! Thứ tồn tại phá hủy Thủ Sơn Linh kia lại mạnh đến đâu? Rốt cuộc có lai lịch gì?
Rốt cuộc trên Trì Vân Sơn trong quá khứ đã xảy ra cái gì?
"Có lẽ dựng dục Quả Thần Thông cũng không phải ý nghĩa để Trì Vân Sơn tồn tại. Trì Vân Sơn chỉ dùng ba mươi ba năm ngưng tụ thành một Quả Thần Thông, dùng để duy trì một lần cơ duyên..."
Diệp Thanh Vũ cũng phân tích theo: "Cho nên Đấu Miễn mới nói, một khi Quả Thần Thông bị tháo xuống thì thời gian trên Trì Vân Sơn sẽ kết thúc."
"Hiện tại Quả Thần Thông đã nằm trong tay ta. Cho nên ngươi muốn chở xem nơi cơ duyên chân chính của Trì Vân Sơn hay là chung kết thời gian trước?" Khương Vọng hồi nàng.
"Nếu là huynh, huynh sẽ chọn như thế nào?" Diệp Thanh Vũ hỏi lại.
Khương Vọng cười cười: "Có lẽ chén sẽ bị đoạt, nồi bị người ta lật úp, mà ăn vào trong bụng... Mới là của chính mình"
"Anh hùng cùng chung ý kiến!"
Diệp Thanh Vũ cười thật xinh đẹp, duỗi tay bắt lấy Quả Thần Thông.
Nàng không ngượng ngùng xoắn xít, thần thông vốn chính là mục đích chuyến đi này của nàng.
Quả trái cây nửa trong suốt nằm trên tay nàng kia bỗng nhiên xảy ra biến hóa, hoa văn hình dạng mây mù lan tràn trên vỏ trái cây dãn ra, trong thịt quả cũng loáng thoáng có mây mù kích động.
Giây lát sau, quả mọng nửa trong suốt kia cũng biến thành bạch quả vân dũng vụ lưu (mây cuộn khói chuyển), trông cực kỳ xinh đẹp.
"Nó như đang tới gần ta..." Diệp Thanh Vũ lẩm bẩm nói.
Khương Vọng đứng nhìn cảnh tượng này mà yên lặng suy nghĩ.
Quả nhiên, thần thông là sự vật mang tính căn nguyên của mỗi người tu hành, cũng không phải được ngoại giới ban cho. Ngay cả trân vật trong truyền thuyết ăn vào lập tức có được thần thông như Quả Thần Thông mà cũng không thể trực tiếp giao cho thần thông, ngược lại là căn cứ vào người tiếp xúc đến nó để xảy ra biến hóa tương ứng, bản chất vẫn là dẫn ra thần thông tiềm lực của chính người tu hành.
Như vậy lấy mức độ bồi dưỡng của Diệp Lăng Tiêu đối với Diệp Thanh Vũ, thần thông tiềm lực của nàng... Là cái gì kia chứ?
"Mau thử xem mùi vị nó thế nào" Khương Vọng thúc giục.
Cho dù là vào thời khắc mấu chốt như vậy, Diệp Thanh Vũ vẫn nhịn không được trừng hắn một cái.
Hiện tại ta đang cầu thần thông, thần thông đó, là sự vật quyết định trình độ của Nội Phủ, ngươi hỏi ta mùi vị thế nào? Thì ra nguồn gốc tính tham ăn của Khương An An là ở chỗ này.
Sau đó đôi môi anh đào của nàng khẽ mở, đặt Quả Thần Thông vào trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad