Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 600: Cần Mã Sơn song kiêu (1)

Chương 600: Cần Mã Sơn song kiêu (1)
Lại nói đến Hứa Tượng Càn lúc đưa quan tài lên núi, lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Cản Mã Sơn là một nơi mai táng không cao lắm.
Đường lên núi chỉ có một, không phải quá chật hẹp, nhưng mà không thể nâng hai quan tài song song được.
Lúc linh cữu của Hứa Phóng lên núi, thì bắt gặp một nhóm người vừa đưa tang xong đang xuống núi.
Nhóm người này đông hơn rất nhiều.
Treo cờ trắng, giương hiếu đăng, nâng lư hương, thổi kèn tấu nhạc, nhưng quan tài thì đã hạ táng rồi, không thấy đâu.
Người gánh quan tài đi hòa vào người thân của người chết, đoàn người ước chừng lên đến bốn năm mươi người, chắc chắn là một nhà giàu có.
Hai tay Hứa Tượng Càn cầm hai người giấy đứng giữa đường, so với đoàn người kia lại càng lộ vẻ lẻ loi đơn độc.
"Tranh tranh nanh nanh khai lộ quỷ, tà đam kim phủ. Hốt hốt dương dương hiểm đạo thần, đoan binh ngân qua" ()
() Quỷ dữ mở đường, nghiêng nghiêng búa vàng. Thời gian thoáng chốc Hiểm Đạo Thần, cảm chắc mác bạc.
Hắn ta hô lên: "Nhường đường một chút, nhường đường một chút đi!"
Lời này không phải là vô lễ, mà có ý mở đường đưa tang.
Quỷ cũng là thần, hiểm độc cũng là một loại biểu hiện. Quỷ mở đường và Hiểm Đạo Thần thật ra chính là thần mở đường và hiển đạo thần, là nhóm người đi đầu trong đội tang lễ, chịu trách nhiệm dẫn đường và khu trừ quỷ quái.
Hai vị thần này quả thật có danh xưng như vậy, được nhân loại thừa nhận trong lễ nghi và tế tự, thuộc về sự tồn tại tương đối chính thống trong thần đạo, chính thống hay không cũng không đại biểu cho thực lực, Tà Thần dâm tự cũng chưa chắc đã yếu kém.
Nếu chỉ xét thần chức thì nhóm thần này không thể mạnh hơn Bạch Cốt Tôn Thần.
Đương nhiên, ở đây chỉ mượn tên tuổi của hai vị Tôn Thần này để mở đường mà thôi, chứ không phải là thật sự có thể điều khiển được thần chỉ.
Theo lý thuyết, khi thốt lên câu mở đường này rồi thì người đối diện nên tránh đường. Dù sao thì bên này đang lên núi còn bên kia là đang xuống núi, bên này vẫn đang nâng quan, còn bên kia thì đã hạ táng rồi.
Theo lý thì là như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác lại xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Phía đối diện có một công tử ca mặt mày bóng loáng, đoán chừng đã quen sống an nhàn sung sướng rồi, không chịu được cực khổ, ngồi trên kiệu nâng.
Người thì dễ tránh, nhưng ngồi kiệu nâng thì lại không tiện tránh đường, trừ khi gã ta xuống kiệu.
Ÿ vào thế lớn, người nhiều nên gã từ xa liếc liếc Hứa Tượng Càn nói: "Bớt nói nhảm, tránh qua một bên mau lên!"
"Ngươi đúng là không nói đạo lý!" Có một người nâng quan không nhịn được lên tiếng: "Theo lý thì đều là xuống núi nhường cho lên núi, đã hạ táng nhường cho chưa hạ táng chứ. Theo ngươi nói thì chẳng lẽ chúng ta còn phải hạ quan để nhường cho ngươi đi trước sao?"
Trên suốt đoạn đường đến đây, Hứa Tượng Càn vẫn luôn thầm trợ lực, nếu không thì hai thanh niên khiêng quan này đã không cảm thấy nhẹ nhàng như vậy rồi.
Lúc này lời lẽ hùng hồn, dõng dạc vô cùng.
"Ha! Ngươi vẫn còn sức lực nhỉ!" Công tử ca bóng lưỡng kia một tay vỗ tay vịn nói: "Ai có thể đánh đấm thì ra đây!"
Trong đám người có mấy tráng hán liền chen lên phía trước.
Gã hô: "Không nhường đường, gậy gộc hầu hạ cho ta!"
Trong nhóm người lên núi, hai thanh niên nâng quan nhất thời chẳng nói được gì, chuẩn bị chuyển quan tài sang bên cạnh.
Hứa Tượng Càn đưa tay cản lại: "Đừng động!"
Hắn ta khinh miệt nhìn đám đối diện: "Ngươi nghĩ ngươi là ai! Đường này là do nhà ngươi mở hả, ngang ngược như thế?"
"Ha, thật đúng là có kẻ không sợ chết, tranh đường với ta sao?" Công tử ca bóng lưỡng tinh thần sảng khoái, coi đây là một thú tiêu khiển, cười lạnh nói: "Nói cho hắn ta biết, bản công tử là ai!"
Bên cạnh lập tức có chó săn lên tiếng: "Công tử nhà ta có chức vụ trong phủ tướng quân, là thượng khách trong phủ tuần kiểm! Bát Bì Tam hung danh lan xa, Hỗn Sơn Hổ, Hoàng Lão Thất đều là tiểu huynh đệ của công tử nhà ta. Người trong hai giới hắc bạch các ngươi đi hỏi một chút xem, ở Lâm Tri này, anh hùng trẻ tuổi như vậy thì có được mấy người?"
Khá lắm, nghe qua cũng thật là khiến người ta sợ hãi nha.
Hứa Tượng Càn giật nảy người: "Hóa ra là một tên côn đồ lưu manh vô lại thối tha!
Không chờ người đối diện nổi giận, hắn ta cũng cười lạnh một tiếng: "Các ngươi cũng nói cho gã biết một chút, bản công tử là ai!"
Công tử ca bóng lưỡng cũng kiềm chế cơn nóng giận, muốn nghe thử đối phương là thần thánh phương nào.
Chỉ thấy hai thanh niên nâng quan ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không lên tiếng.
Thật sự là không biết Hứa Tượng Cân là ai hết á.
Lúc này, tai của thanh niên nâng quan phía trước động đậy, hóa ra là Hứa Tượng Càn đang len lén truyền âm cho y.
Hứa Tượng Càn vừa truyền âm, vừa quay đầu nhìn y nói: "Đừng sợ mấy lời hù doạ của bọn chúng, ngươi cứ việc nói thẳng ra là được rồi!"
Đón lấy ánh mắt khích lệ của Hứa Tượng Càn, thanh niên này kiên trì nói:
"Lý Long Xuyên của phủ Tôi Thành Hầu, là huynh đệ tốt của công tử nhà ta.
Trọng Huyền Thắng của phủ Bác Vọng Hầu muốn kết giao với công tử nhà ta. Đích tôn tử của Yến tướng vẫn luôn trả tiền cho công tử nhà ta. Thiên Hạ tứ đại thư viện, chính là nơi xuất thân của công tử nhà ta. Dõi mắt khắp thành Lâm Tri, trong số những người cùng thế hệ, công tử nhà ta chẳng cần phải khom lưng trước bất kỳ ai!"
Hứa Tượng Càn truyền âm đến câu nào thì y liền lặp lại câu đó.
Nhưng càng nói thì càng chột dạ, càng nói càng bốc phét, chẳng có chút tính chân thật nào.
Lúc đầu công tử ca bóng lưỡng còn nghe với chút hứng thú, nhưng càng về sau chỉ còn cười lạnh.
Chỉ một điều, nhân vật bậc này, còn cần mở đường đưa tang sao? Nhân vật bậc này, còn cần mai táng người thân bằng hữu ở Cản Mã Sơn sao?
Cần Mã Sơn là một nơi mai táng không tôi, nhưng cũng phải xem là so sánh với nơi nào!
"Con mẹ nó, đánh chết bọn nó cho ta!" Công tử ca bóng lưỡng tức giận chỉ về phía trước: "Thích nói phét như thế, vậy thì để cho bọn chúng quỳ ở đây, nói lại những lời đó một ngàn lần cho ta!"
Mấy tên tráng hán kia lập tức xoay người, từ từ tiến về phía trước.
Lúc này Khương Vọng vừa lúc chạy đến, thấy được một màn này.
"Dừng tay!" Hứa Tượng Càn đột ngột kêu lên một tiếng, khiến cho đối phương ngẩn người.
Hắn ta vừa quay người, vừa lúc nhìn thấy Khương Vọng nhìn qua: "Mau đến đây, ta sẽ không ra tay!"
Sau đó quay đầu hét lớn: "Hôm nay có Cản Mã Sơn song kiêu chúng ta ở đây, xem ai dám ra tay!"
Trán Khương Vọng đổ đầy mồ hôi.
Còn tự xưng là Cản Mã Sơn song kiêu nữa, đây rốt cuộc là loại sở thích nhàm chán nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad