Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1968: Sống Mà Không Chối Bỏ Nhan Sắc (1)

Chương 1968: Sống Mà Không Chối Bỏ Nhan Sắc (1)
“Bớt nói nhảm đi!” Khổ Bệnh tự biết mình lỡ lời, nhưng vẫn cưỡng ép đổi đề tài, cố gắng duy trì sự uy nghiêm của một bậc trưởng bối, thanh âm của lão ta như là muốn nổ ở bên tai Tịnh Lễ: “Nhanh nhanh liên lạc với sư phụ của ngươi đi!”
“Ta không làm đâu!” Tịnh Lễ quật cường phản kháng.
Khổ Bệnh trừng mắt nhìn Tịnh Lễ một cái, bàn tay nhanh chóng giơ lên, hắn ta vội vàng co rụt cổ lại.
“Được rồi được rồi.”
Sư phụ thường hay nói, một tăng lữ tốt là người không ăn thua thiệt trước mắt. Tịnh Lễ luôn rất nghe lời, dĩ nhiên hắn ta vô cùng thông suốt cái lý luận này rồi.
Kêu đồ đệ Tịnh Trần của người đợi đấy cho ta!
Tịnh Lễ một bên nâng ván giường lên, một bên không tình nguyện mà lẩm bà lẩm bẩm: “Trong chùa không phải cũng có thể liên lạc mà.”
Khổ Bệnh không nhịn được nói: “Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ? Không phải là tại sư phụ ngươi không thèm để ý gì tới chúng ta hay sao?”
“Hắc, hóa ra là như vậy hả?”
Tịnh Lễ đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm giác giống như sư phụ vừa mới giúp hắn ta xả giận vậy.
Hắn ta bèn nhanh chóng tạo ra pháp ấn, đặt lực lượng lên mắt trận văn, gọi ra Viên Quang Kính.
Cái thứ gọi là “Viên Quang Kính” chủ yếu chính là trận văn được khắc ở phía sau ván giường, nhưng lực lượng thực sự dùng để chống đỡ nó, để nó có thể vận chuyển lực lượng thì lại liên quan đến toàn bộ miếu thờ. Dĩ nhiên, bộ phận cốt lõi nhất vẫn là lực lượng mà Khổ Giác lưu lại.
Không qua bao lâu, Khổ Giác liền đáp lại lời gọi mà xuất hiện, sau khi lão xuất hiện ở bên trong Viên Quang Kính, liền ngay lập tức mở miệng nói: “Đánh lâu như vậy sao? Thực ra ngươi tùy tiện đánh một chút thôi cũng được mà, nếu như ngươi đánh tiểu sư đệ nhà ngươi đến hỏng luôn thì ngươi phải bồi… Khổ Bệnh lão con lừa ngốc? !”
Khi ánh mắt của lão quét tới Khổ Bệnh, Khổ Giác liền ngay lập tức muốn cắt đứt Viên Quang Kính.
Khổ Bệnh đành nhanh trước một bước hét lớn: “Phương trượng sư huynh có lời muốn nói với ngươi!”
Khổ Giác liếc mắt: “Tâm Thanh bí thuật của phương trượng sư huynh độc nhất trong thiên ha, chẳng lẽ phải dùng con ma ốm như ngươi để tới truyền tin hay sao?”
Khổ Bệnh cố nén giận dữ nói: “Không phải ngươi ngăn trở Tâm Thanh bí thuật hay sao?”
“À, hóa ra là như vậy.” Khổ Giác không có chút lúng túng nào khi bí mật bị đâm thủng, mặt lão vẫn đầy thờ ơ mà nói: “Vậy ngươi tìm ta làm gì, Hàng Long Viện không làm nổi nữa rồi?”
“Ta đã nói là sư huynh tìm ngươi rồi mà!”
“Vậy thì con mẹ nhà ngươi nói nhanh nhanh lên đi! Tìm ta có chuyện gì?” Khổ Giác rống lên trở lại: “Ngươi nghĩ đồ nhi nhà ta duy trì Viên Quang Kính rất dễ dàng hay sao?”
“Sư huynh gọi ngươi quay về!” Khổ Bệnh lấy tốc độ cực kỳ nhanh nói qua một lần.
“Gì?” Khổ Giác ở bên kia hỏi lại.
Khổ Bệnh nói chậm lại, gằn từng chữ một để nói: “Sư, huynh, gọi, ngươi, quay, về!”
“Ngươi lớn tiếng thêm một chút!” Khổ Giác hô.
“Ngươi thích về thì về, không về thì thôi! Dù sao ta cũng truyền lời xong rồi!” Khổ Bệnh giận dữ, xoay người rời đi.
Khổ Giác vội vàng nháy mắt với Tịnh Lễ.
Thầy trò tâm ý tương thông, Tịnh Lễ nhanh chóng nấc lên một tiếng liền khóc lên: “Sư phụ, người mau chóng quay về đi! Con nhớ người lắm!”
“Đồ nhi ngoan đừng khóc, đừng khóc mà.” Khổ Giác vội vàng khuyên nhủ: “Khụ khụ, được rồi, nể mặt mũi của con, ta đành bất đắc dĩ đồng ý vậy… Khổ Bệnh!”
Khổ Bệnh đã đi tới cửa thì dừng lại, không nhịn được nói: “Nghe được!”
“Nhưng là bây giờ ta vẫn không thể trở về được, chờ một thời gian sau lại nói tiếp đi. Ta vẫn phải che chở đồ nhi yêu quý của ta thêm một thời gian nữa!” Khổ Giác lại nói bổ sung vào.
“Nói ngươi mập ngươi còn suyễn lên đúng không? (2) Ngươi nói ngươi chả ngày nào làm được chính sự gì, ngươi thật sự cho rằng Huyền Không Tự lúc nào cũng có thể cứu…”
Khi Khổ Bệnh nổi giận đùng đùng quay đầu trở lại, thì Viên Quang Kính đã tắt đi từ lâu rồi… Khổ Giác căn bản không có ý định nghe lão ta định nói gì phía sau.
Lão ta muốn mắng chửi, muốn mắng chửi, muốn đánh người.
Một cơn nghẹn khuất nghẹn lại bên trong họng, làm cách nào cũng không thể phát ra được.
Cuối cùng lão ta nhìn qua bên Tịnh Lễ, chung quy cũng không thể nào giận cá chém thớt, trút giận lên trên người tiểu bối được, lão ta bèn phất ống tay áo một cái, đạp cửa mà đi ra ngoài, giận dữ bất bình mà nói: “Đúng là quá rối loạn rồi, không có quy củ gì cả! Làm sao có thể tha thứ cho cái loại này được?”
Tịnh Lễ nhìn Khổ Bệnh sư thúc đã đi xa, lúc này mới dám vỗ vỗ ngực một cái, giảm bớt khẩn trương.
Đến nổi Khổ Bệnh sư thúc nói cái gì mà quy củ, cái gì mà không thể tha thứ...
Thực ra thì hắn ta cũng có chút nghi ngờ.
Thoát khỏi sơn môn là một sự việc quan trọng đến mức nào, đến cả hắn ta cũng có thể ý thức được, chính là không thể nào nói đến là đến nói đi là đi được.
Làm sao sư phụ có thể tự do phóng khoáng như vậy, làm sao mà phương trượng sư bá còn sẽ chủ động khuyên người trở lại cơ chứ ?
Nhưng người cơ trí như hắn ta rất nhanh liền có thể tìm thấy câu trả lời – Sư phụ chính là hòa thượng đức cao vọng trọng nhất Huyền Không Tự bây giờ, chính là lựa chọn có một không hai cho vị trí nhiệm kỳ kế vị cho vị trí phương trượng, chẳng lẽ lại không thể tha thứ cho người?
Nếu như phương trượng sư bá vạn nhất có chuyện gì... thì chẳng phải sau này Huyền Không Tự sẽ không có phương trượng rồi hay sao?
Nghĩ tới điều này, Tịnh Lễ liền vội vàng “phi” một tiếng: “Tội lỗi, tội lỗi, không phải ta đang nguyền rủa phương trượng sư bá đâu.”
Hắn ta nhanh chóng chắp tay hành lễ, nói lẩm bẩm: “Úm, tu lợi tu lợi, ma ha tu lợi, tu tu lợi, tát bà ha!”
Sau khi niệm xong chân ngôn tịnh khẩu nghiệp, hắn ta mới hài lòng hạ ván giường xuống, thoải mái nằm xuống.
Hôm nay cực khổ quá rồi, thôi thì cứ ngủ một giấc đi đã…
Sau khi rời khỏi Huyền Không Tự, Khương Vọng đột nhiên có một loại cảm giác hoang mang, thiên hạ quá rộng lớn, không biết nên đi về đâu.
Trung vực, Đông vực, Bắc vực... Thậm chí toàn bộ thiên hạ này đều vì động tác của ba nước bá chủ mà nhấc lên sóng gió không yên, tất cả các vị anh hùng hào kiệt đều tham dự vào chuyện này nhưng dường như hết thẩy những chuyện này đều không hề liên quan gì đến hắn.
Nói ra thì hình như thế cục hỗn loạn này đều bắt đầu từ lúc hắn bị định cho cái tội danh “thông đồng với ma tộc”, vậy thì hắn đại khái cũng được xem là nguyên nhân của đợt tai họa này. Nhưng đáng lẽ người cần phải che giấu thân phận như hắn, bây giờ lại thành khách xem qua đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad