Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1405: Ghế nghị sĩ (1)

Chương 1405: Ghế nghị sĩ (1)
Tức giận thì tức giận, Trọng Huyền Thắng cũng không thể không ngoan ngoãn bỏ tiền ra.
Người khác có thể không biết Khương Vọng có bao nhiêu của cải, nhưng hắn ta có thể không biết sao? Tiểu tử đó một lòng tu hành, căn bản không có tinh lực để kiếm tiền, chứ đừng nói đến có thiên phú buôn bán gì. Đức Thịnh thương hội chủ yếu đều do hắn ta điều hành, họ Khương chỉ sống qua ngày dựa vào bổng lộc mà thôi.
Người kia trở về Trang quốc một chuyến, hắn ta còn phải tìm lý do tài trợ không ít lộ phí.
Bốn ngàn viên nguyên thạch, chỉ sợ phải bán cái tên gia hỏa này đi!
Hắn ta cũng rất nghi ngờ cái giá tiền này, chuyện ở Mê Giới ai có thể nói chính xác? Không thể các ngươi nói bao nhiêu thì liền đáng giá bấy nhiêu được, muốn nói nợ bao nhiêu thì nợ bấy nhiêu sao?
Nhưng chính Khương Vọng cũng đã nhận rồi, hắn ta cũng chỉ có thể cắn răng chịu. Lúc đưa ra toàn bộ nguyên thạch, đau giống như bị người ta cắt mất thịt vậy!
Tiễn Phù Ngạn Thanh cười tươi như ánh mặt trời rời đi, Trọng Huyền Thắng tức giận nói: "Người Điền gia kia đâu? Mời hắn ta đến đây!"
Trọng Huyền Tín nhướng lông mày cụp mắt rời đi.
Tiểu tử này trước kia khoe giàu khoe sang cho lắm vào, mấy ngày này lại rất xấu hổ.
Thừa dịp Trọng Huyền Tín đã đi cách một khoảng nhất định, Trọng Huyền Thắng hung hăng nói: "Chờ coi, thế nào ta cũng phải khiến họ Khương làm trâu làm ngựa cho ta!"
Thập Tứ đứng hầu bên cạnh nghiêng đầu, không nói gì.
Trọng Huyền Thắng đúng là không biết quá rõ về Điền Thường.
Hắn ta chỉ biết gã là thanh niên tài tuấn nổi danh trong mấy năm nay ở Điền gia, sau đó Khương Vọng từng có vài lần gặp gỡ với gã ở trong Thất Tinh Cốc.
Chẳng qua Khương Vọng đã ám chỉ rằng hắn nắm giữ được một vài nhược điểm của người này ở trong tay.
Sau khi biết được điểm này, Trọng Huyền Thắng tự nhiên biết phải vận dụng nó như thế nào.
Về phần tình hình ở quần đảo ven biển, tên mập mạp này đã tự có bố trí của riêng mình. Trước giờ hắn ta làm ăn đều là giao thiệp khắp nơi, dựa theo xu thế mà làm, rất ít khi độc chiếm tất cả mọi thứ. Ở quần đảo ven biển cũng là như vậy.
Lần này đảo Vô Đông có một ít việc làm ăn mặt hàng hải sản, dự định sẽ liên thủ làm với đảo Bá Giác.
Không nghĩ tới bên phía Điền gia kia cũng rất tích cực, không ngờ tên Điền Thường kia lại tự mình đến bàn chuyện.
Tất nhiên Trọng Huyền Thắng sẽ không từ chối cuộc nói chuyện này.
Song phương ngồi xuống theo vị trí chủ thứ.
Trọng Huyền Thắng ít nhất cũng to gấp hai Điền Thường, chen chúc ở trên ghế dựa lớn tự nhiên khiến cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt. Nhưng trên khuôn mặt mũm mĩm lại tràn đây tươi cười, trông có vẻ rất dễ gần.
Hắn ta mở miệng thuận tiện nói: "Điển Thường công tử thật sự là tuấn tú lịch sự, ta thấy tương lai Điền gia đành trông cậy vào ngươi rồi!"
Điền Thường bị gió biển thổi một hồi, hiện tại đã lộ ra vẻ điêu luyện già đặn. Trong khoảng thời gian này còn nắm đại quyền trong tay, lại có thêm mấy phần uy nghiêm xen lẫn vào.
Nhưng sau khi nghe xong lời này của Trọng Huyền Thắng, gã vốn chỉ ngồi một nửa bên mông ở trên ghế, lúc này gần như đã ngã xuống đất: "Trọng Huyền công tử không nên nói đùa, tương lai của Điền gia tất nhiên là phải dựa vào An Bình công tử! Ta chỉ đi theo An Bình công tử, tận dụng hết sức lực của mình để phụ tá thôi."
Trọng Huyền Thắng cũng không quá kinh ngạc về thái độ của Điền Thường.
Tuy nói người trẻ tuổi trời sinh tính tình ngạo mạn, nhưng tên của Điền An Bình cũng đủ trọng lượng để đè bẹp hết mọi sựu cuồng ngạo rồi.
Đừng nói tới Điển Thường mới bộc lộ tài năng, Điền An Thái còn là ca ca của Điền An Bình, lớn hơn Điền An Bình mười bảy tuổi, giờ đường đường đã là quận trưởng một quận mà không phải vẫn sợ đệ đệ mình như hổ hay sao?
Chỉ có điều, lúc này cũng không có những người khác ở đây. Vậy mà Điền Thường vẫn còn bày ra dáng vẻ chính trực như thế, thì có thể thấy được đây là loại người bụng dạ sâu không lường được, tuyệt đối không thể khinh thường.
Trọng Huyền Thắng trái lại có chút tò mò, không biết Khương Vọng làm thế nào mà bắt được nhược điểm của người này.
"Phụ tá, phụ tá" Trọng Huyền Thắng thuận miệng cười nói: "Dã tâm của An Bình công tử thật là kinh người."
Điền Thường sợ hãi quá đối, nghiêm túc nói: "Thắng công tử "
tuyệt đối không nên nói lung tung "Hôm qua uống quá nhiều rồi! Có chút ăn nói linh tinh!
Trọng Huyền Thắng cười ha hả, nhẹ nhàng khép lại đề tài này, chuyển sang nói: "Trần Hải Minh mới được thành lập, thống nhất hết thảy thế lực ở quần đảo gần biển. Chắc không cần ta nhiều lời thì Điền Thường công tử cũng sẽ tự hiểu, sự khác biệt giữa quần đảo gần biển độc lập làm theo ý mình và quần đảo gần biển gần như thống nhất thành một thể là như thế nào. Rất nhiều quy củ sẽ có sự thay đổi, rất nhiều mối làm ăn đều sẽ có cục diện Z5 33 TỚI.
Cho dù là hắn ta cũng không tình nguyện đi trêu chọc tên điên kia. Bởi vậy chỉ trêu đùa một câu thì đã chuyển đề tài.
Về phần nghĩ ở trong lòng như thế nào, thì cũng chỉ có bản thân hắn ta mới rõ nhất.
"Đây cũng là nguyên nhân mà ta đến thăm hỏi Thắng công tử"
Có thể không tán dóc về Điền An Bình thì tốt nhất là không tán dóc, Điền Thường nhanh chóng nói tiếp: "Trong cuộc chiến Tề - Dương, biểu hiện của Thắng công tử có thể nói là kinh diễm.
Theo cái nhìn của Điền mỗ, gia chủ kế nhiệm của Trọng Huyền gia không có ứng cử thứ hai!"
"Đó là tất nhiên!" Khác với biểu hiện hoảng sợ của Điền Thường, khi Trọng Huyền Thắng cũng đối diện với "kỳ vọng" của đối phương về mình thì lại chỉ nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười kia vừa thân thiết mà lại đột nhiên sinh ra một loại khí phách ngang ngược: "Tước vị Bác Vọng Hầu, ngoài ta ra thì còn ai?"
"Phải, phải" Điền Thường nói phụ họa: "Thắng công tử tài năng ngút trời, hôm nay Điền mỗ đến nhà đã được chỉ bảo rồi!"
Lần đầu gặp mặt, hai người đều không nóng lòng đưa ra nhận xét về đối phương, mà là thổi phồng lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau.
Trọng Huyền Thắng vẫy bàn tay lớn một cái, nói không chút khách khí: "Đã được huynh đệ để mắt, bản công tử xác thực có chút bản lĩnh như vậy. Vậy mối làm ăn hàng hải sản lần này, cứ để ta xông pha chiến đấu ở đằng trước là được!"
Thương trường như chiến trường, nhưng cũng không hoàn toàn cùng cấp với chiến trường. Cái gọi là "xông pha chiến đấu" này, nghe thì như là phải gánh chịu nhiều trách nhiệm, nhưng thực ra là chiếm được nhiều số định mức (1) hơn.
(1) Số định mức: tỷ lệ phần trăm nhất định của một số liệu tổng.
Cũng có thể là cổ phẩn.
Người ta bình thường là thuận nước đẩy thuyền, còn tên mập mạp này là thuận nước đẩy phi chu (2) !
(2) Phi chu: tàu cao tốc
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad