Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3150 - Lục thân cùng độ Sinh Tử Kiếp, phong vân giao hối long hổ tranh tài! (4)



Chương 3150 - Lục thân cùng độ Sinh Tử Kiếp, phong vân giao hối long hổ tranh tài! (4)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người ta đọc sách thì chỉ liếc mắt một cái là không bao giờ quên, còn người này đọc thì nhớ cái trước quên cái sau, nhớ được cái sau lại quên cái trước. Cùng là một áng văn chương, Lê Ngọc Vũ có thể chỉ đọc qua một lần là có thể thuộc hết, còn Vu Lương Phu lại phải tốn cả năm sáu ngày vẫn còn khó khăn.
Cũng không nhớ nổi hắn ta vì sao đã đắc tội với Lê Ngọc Vũ, chung quy cũng là vì không có nhãn lực. Vì thế việc bị bắt nạt thường xuyên là điều đương nhiên.
Lúc đầu hắn ta còn đứng dậy chống cự nhưng càng về sau càng bị đánh nặng hơn.
Lần mà hắn ta bị bắt nạt thậm tệ nhất, chính là lần mà hắn ta bị đánh đến mức gần chết, thậm chí còn bị đá xuống sông, nguy hiểm đến mức gần như mất cả tính mạng. Sau khi được vớt lên, hắn ta đổ bệnh nặng, từ đó càng ngày càng ít nói.
Bị bắt nạt không còn chống cự nữa, chỉ cam chịu nhận đánh nhận mắng.
Thời gian trôi qua, thật ra cũng không có gì thú vị, Lê Ngọc Vũ bây giờ cũng không bắt nạt hắn ta nhiều, chỉ thỉnh thoảng sai sử cho hắn ta làm vài thứ.
Giống như ngày hôm nay, khi các huynh đệ tập bắn tên xong, liền sai sử hắn ta đi dọn dẹp.
Một chuyện bình thường đến mức nào?
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Vu Lương Phu, người đang ngồi trên bậc đá, không hề cử động, thậm chí còn không nhìn về phía này.
“Hả?” Lê Ngọc Vũ quay đầu lại: “Ngươi còn chưa động à?”
“Có phải bị điếc rồi không?” Những người đi theo Lê Ngọc Vũ hô to.
Còn có một vị sư huynh háo hức biểu hiện, kéo tay áo đi về phía này: “Tên họ Vu kia, Lê huynh đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi con mẹ nó không nghe thấy sao?”
“Ta vốn là muốn chơi đùa vui vẻ với các ngươi một chút...” Vu Lương Phu cuối cùng cũng quay đầu nhìn bọn họ, trên khuôn mặt đờ đẫn lộ ra một nụ cười bất lực: “Nhưng hiện tại ta không có thời gian.”
“Không có thời gian là có ý gì?” Lê Ngọc Vũ tâm tình không tốt, trực tiếp quay người đi tới, liên tục giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào Vu Lương Phu: “Đi nhanh lên cho lão tử! Ngươi có tin ngươi đi chậm một chút là ta sẽ đóng một lỗ trên người ngươi hay không?”
Xạ địa thử là một trò chơi rất thú vị, bắn từng mũi tên ở phía sau lưng đối phương, buộc đối phương phải chạy nhốn nháo như thỏ cũng là một loại trò vui.
Vị đồng môn sư huynh xắn tay áo đã đi tới trước mặt Vu Lương Phu, hùng hùng hổ hổ tát ra một chưởng: “Không có thời gian, không có thời gian, ngươi muốn về làm tang lễ a... A a a... A!”
Một chưởng của người này dễ dàng bị Vu Lương Phu bắt được, sau đó lắc một cái, xương cổ tay đã gãy. Một cái búng tay, toàn bộ cánh tay răng rắc nứt ra, hoàn toàn bị phế bỏ!
Người này đau đớn thống khổ quỳ rạp xuống trước mặt Vu Lương Phu, tru lên thảm thiết, vừa gào khóc vừa sợ hãi muốn bỏ chạy.
Nhưng cổ tay vẫn bị Vu Lương Phu siết chặt, căn bản không thể thoát ra được, trông hắn ta giống như một con chó vặn vẹo vùng vẫy. Bàn tay phải của chính hắn ta lại trở thành xiềng xích gông cùm hắn ta.
“Vu Lương Phu! Buông tay!” Lê Ngọc Vũ căng dây cung, mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nếu không, ta sẽ có lý do để giết ngươi đấy!”
Đã rất lâu rồi hắn ta chưa gọi cái tên Vu Lương Phu này, hắn ta cũng chưa từng nghĩ rằng, nó sẽ xảy ra vào thời điểm như vậy.
Vu Lương Phu hiển nhiên không cho rằng đây là một loại vinh dự.
Một tay của hắn ta vẫn đang kéo người nam tử nằm trên mặt đất như muốn giết một con chó, nhưng bản thân hắn ta vẫn ngồi yên trên bậc đá, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn Lê Ngọc Vũ, như thể đang muốn đặt cược vào dũng khí của người này.
Lê Ngọc Vũ không thể nhịn được nữa, đạo nguyên trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, mũi tên rời khỏi dây cung!
Vèo!
Vu Lương Phu một chân đạp xuống, phá vỡ tiếng rên rỉ cùng với đốt sống cổ của người trước mặt, cả người đã phóng thẳng lên trên, lao lên như rồng trên không, chộp lấy mũi tên đang lao tới, bóp nát toàn bộ thân mũi tên mang theo thiên địa nguyên lực kia!
Lê Ngọc Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, một Vu Lương Phu đã từng vô cùng yếu đuối, lại cầm lấy mũi tên mà hắn ta vừa bắn ra kia, dùng mũi tên làm dao găm, dứt khoát đâm thẳng vào ngực của hắn ta!
Phốc!
Bộ bảo y của hắn ta, thân xác của hắn ta, mỏng manh như một tờ giấy.
Nội phủ đang sụp đổ!
Đạo nguyên đang tán loạn!
Bộ nho sam hoa lệ lập tức ướt đẫm máu.
Trong mắt Lê Ngọc Vũ tràn ngập sự sợ hãi, hắn ta còn rất trẻ, hắn ta còn có tương lai tươi sáng ở phía trước, hắn ta không muốn chết!
“Che lại.” Vu Lương Phu nhẹ giọng nói.
Tự nhiên nắm lấy tay hắn ta, dạy hắn ta cầm thật chặt mũi tên, che đậy lại trái tim, vẻ mặt ôn hòa: “Đừng khẩn trương, không chết dễ dàng thế đâu.”
Lê Ngọc Vũ muốn xin lỗi, muốn cầu xin sự thương xót, nhưng máu tươi tràn vào khí quản, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng ha ha. Hắn ta siết chặt mũi tên cắm vào tim, gân trên mu bàn tay nổi lên! Khát vọng sống đã chiến thắng tất cả.
Hắn ta ôm chặt vết thương, không muốn máu chảy ra quá nhiều, thân thể không ngừng mất sức trượt xuống, ngã xuống như một vũng bùn. Nhưng Vu Lương Phu lại săn sóc nắm lấy tóc của hắn ta, nâng hắn ta dậy.
Cứ như vậy một tay nhấc học sinh có triển vọng nhất của Bạch Lộc thư viện lên, Vu Lương Phu bình tĩnh nhìn những vị sư huynh đệ đang bị dọa đến phát ngốc trước mặt, nhẹ giọng nói: “Ta nhớ là… có phải Lê Ngọc Vũ sư huynh có một vị phụ thân Thần Lâm Cảnh không?”
Sau khi nhận được câu trả lời gật đầu.
Hắn ta nâng cằm lên, thấp giọng nói: “Ngươi đó, đi gọi ông ta lại đây, gọi ông ta tới cứu con trai mình đi.”
Cỗ thân thể này tư chất tiên thiên quả thật cực kỳ tệ hại, thay thế lâu đến vậy rồi mà mới tu luyện được tới Ngoại Lâu Cảnh.
Nhưng vì hắn ta nắm giữ cỗ thân thể này, nên một tu sĩ Thần Lâm Cảnh bình thường rất khó mang đến cho hắn ta nguy cơ sinh tử. Đánh thì tất nhiên đánh không lại, nhưng trốn thoát lại quá dễ dàng.
Vì thế hắn ta tiếp tục kéo đầu tóc của Lê Ngọc Vũ, sau đó quay đầu nhìn một người khác: “Có phải viện trưởng ở thảo lô sau núi không?”
Sau khi có được một đáp án khẳng định nơm nớp lo sợ, hắn ta lại tiếp tục nói: “Đi cáo trạng.”
Sau khi sai khiến hai người đi làm việc vặt, Vu Lương Phu lại nhìn xung quanh một vòng.
Ánh mắt quét đến đâu, mọi người cũng đều im lặng như hến.
Hắn ta cười một tiếng: “Tất cả cút đi. Các ngươi có thể đi tố cáo, báo quan, gọi cứu binh. Nhanh nhanh tìm cách mang một chút nguy hiểm đến cho ta đi. Nếu không, hôm nay các ngươi đều phải chết.”
Hắn ta vô cùng ôn hòa nói xong câu uy hiếp này.
Trên tay dùng sức một chút——
Bang!
Lê Ngọc Vũ vẫn đang dùng sức che trước ngực, đầu hắn ta bỗng nhiên tổ tung, giống như một quả dưa hấu căng mọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad