Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 789: Nhất định phân sinh tử

Chương 789: Nhất định phân sinh tử
"Chỉ thế thôi sao?"
Mắt thường cũng có thể thấy nắm đấm của Vương Di Ngô "chậm rãi" giáng xuống, không phải vì bản thân nó chậm, mà là vì thế của một quyền này quá rõ ràng, hiển hiện mồn một ngay trước mắt, khiến cho người ta có ảo giác là nó chậm.
Cao cao nhấc lên, trùng điệp giáng xuống!
"Những nhứ ngươi biết, Trọng Huyền Tuân cũng đều biết, mà còn mạnh hơn ngươi nhiều!"
Kengl Thập Tứ mặc trọng giáp bị đánh bay.
Trọng Huyền Thắng xông lên phía trước, thế vào vị trí của Thập Tứ chống đố Vương Di Ngô. Tay phải vốn đã khó sử dụng, hắn ta bèn giơ cao tay trái, bàn tay mập mạp dựng thẳng, biến chưởng thành đao, chém một cái thẳng vào ngực.
Hô!
Chưởng đao lướt qua, tiếng gió thê lương như quỷ khóc.
Trảm Thủ Đao do hung đồ Trọng Huyền Trử Lương truyền lại!
Dường như đang muốn hỏi Vương Di Ngô, một thức này, Trọng Huyền Tuân có biết?
Dưới thế đao này, Vương Di Ngô khó mà động đậy, như một võ sị bị áp chế, bị gông xiểng giam cầm, chỉ cờ đao phủ chém xuống một đao.
Vào lúc này, bắt đầu có binh sát bốc hơi từ trên người hắn ta.
Hoặc làm đao, hoặc làm mâu, hoặc làm thương, hoặc làm mác.
"Giết!"
Đây không phải tiếng ai hét lên, mà là tiếng rít gào do binh sát ngưng tụ mà thành.
Sinh tử chuyện thường, há lại chỉ thấy ở chiến trường.
Hơn một vạn quân trùng sát trên sa trường, sinh tử chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Chính là lấy thế đối thế, lấy sát đối sát.
Trảm Thủ Đao càng lúc càng gần, chợt một nắm đấm như sắt thép xuất hiện, kiên cường, cứng rắn, không chút sợ hãi.
Dùng thiết quyền đối chưởng đao, vừa chạm đã bật ra.
Vào thời điểm mấu chốt nhất, Trọng Huyền Thắng thu lại đao thế, thân thể mập mạp động như kinh hươu, toàn thân bắn lên tránh quyền của Vương Di Ngô.
Hắn ta am hiểu nhất là đạo thuật tổ hợp tinh xảo, chiến đấu như hành kỳ, thận trọng từng bước, bất tri bất giác hãm chết đối thủ. Nhưng Vương Di Ngô khu động Vô Ngã Sát Quyền, lấy lực phá xảo, căn bản không hề sợ đạo thuật, dù là cái gì cũng một quyền đánh tan, vừa vặn khắc chế phong cách chiến đấu của hắn ta.
Trí tuệ như Trọng Huyền Thắng đương nhiên biết phong cách chiến đấu xưa nay của mình khó mà có hiệu quả, ngay từ khi bắt đầu đã không thử cái việc vô dụng đó.
Lúc này, thân thể hắn ta lơ lửng giữa không trung, tay phải nắm thành đấm, tay trái che trên tay phải, thao túng trọng thuật tự tác động lên mình để cho mình rơi xuống nhanh hơn.
Lấy đầu làm chùy!
"Ngươi y như một con bọ chét béo!" Vương Di Ngô lạnh giọng quát.
Hắn ta giơ cao tay phải, năm ngón tay xòe rộng, trực tiếp dùng bàn tay đón lấy một chùy của Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng cảm giác một chùy nặng như thái sơn của mình như đập trúng hư không.
Bàn tay Vương Di Ngô đón đòn rõ ràng vẫn ở đó, lại dường như không tồn tại.
Trong loại "không tồn tại này" bàn tay đang nâng đỡ của Vương Di Ngô đột nhiên biến mất, năm ngón tay của hắn ta mở ra rồi khép lại, nắm đấm của hắn ta lại một lần nữa xuất hiện, đấm mạnh ra một quyền!
Nắm đấm oanh trúng chùy của Trọng Huyền Thắng, đẩy thân thể mập mạp của hắn ta lao lên trời.
Âm thanh bị chôn vùi.
Lại bị phá phong sắc bén tìm về.
Thập Tứ lúc nãy bị đánh bay lại tiếp tục bay tới.
Hai tay nắm chặt trọng kiếm, hung hãn không sợ chết mà tiếp tục lao tới trảm.
Vương Di Ngô không thể không thu lại nắm đấm để đối đòn với Thập Tứ.
Lúc này Trọng Huyền Thắng bị đánh bay lên giữa không trung, sau lưng đã chạm đến nóc nhà, gần như đã chạm phải ranh giới cực hạn của Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh, nhưng không gian sau lưng không hề xê dịch.
Đúng lúc này, Vương Di Ngô bị Thập Tứ áp sát.
Trọng Huyền Thắng kịp thời buông tay trái cầm chùy, tay phải đang bất lực rủ xuống, đã hoàn toàn bị phế đi.
Bỏ qua tay phải, giữ lại chiến lực hoàn chỉnh cho tay trái, đây chính là lựa chọn của hắn.
Từ lúc khai chiến đến giờ, hắn vẫn luôn đưa ra những lựa chọn chính xác, nhưng chênh lệch thực lực trần trụi vẫn khiến cho chiến cuộc dần dần đi tới tình trạng này.
Khuỷu tay hắn chạm phải ranh giới của Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh, sức mạnh của tiêu ký lập tức đẩy hắn ta quay lại.
Thế là hắn lại rơi xuống một lần nữa, năm ngón tay khép lại.
Áp lực vô hình vô chất từ bốn phương tám hướng chèn ép Vương Di Ngô như muốn bóp nát hắn ta. Đương nhiên, chuyện này không thể xảy ra.
Trên thực tế, lúc này Vương Di Ngô đã hoàn toàn quen với ảnh hưởng của trọng thuật mà nãy giờ Trọng Huyền Thắng gia trì trên bản thân mình.
Đúng như hắn ta nói, xét về sức mạnh trọng thuật, những gì Trọng Huyền Thắng biết, Trọng Huyền Tuân cũng biết, mà còn mạnh hơn.
Hắn ta đã đối mặt với những chiêu số này rồi.
Bởi vậy, đối mặt với năm đấm sau cùng vừa bộc phát của Trọng Huyền Thắng, Vương Di Ngô chỉ khựng lại không đến nửa hơi thở.
Nhưng chỉ nửa hơi này thôi cũng đủ để hắn ta phải nghênh đón đòn tấn công bộc phát mãnh liệt của Thập Tứ.
Từ xưa đến nay, kiếm thức của Thập Tứ vẫn luôn đơn giản trực tiếp, quyết sinh tử. Nắm đấm của Vương Di Ngô cũng vậy. Hai người đánh nhau, cứng rắn đối đầu cứng rắn, hung ác trực diện hung ác.
Chỉ một nửa hơi thở Vương Di Ngô khựng lại thôi, cơ hội không tính là cơ hội này đã bị trọng kiếm màu đen nắm chặt.
Trọng kiếm được gia trì trọng lực hai lần của Thập Tứ cắt vào phạm vi thế quyền, lúc này, dường như có một sức mạnh vô cùng vô tận xuyên vào trong trọng kiếm, thậm chí lúc này trọng kiếm đen đã bị vỡ nát, chỉ nhờ có sức mạnh thuần túy lôi cuốn nó phải hoàn thành sứ mệnh sau cùng mới có thể băng tán.
Đúng lúc này, Thập Tứ đã bỏ hết mọi phòng hộ, giao hết nhiệm vụ phòng ngự cho bộ giáp mềm trên người, mà dồn toàn bộ sức mạnh vào một kiếm này.
Nhất định phân sinh tử.
Một kiếm này, nhất định phải phân sinh tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad