Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3572. Phong cảnh chưa nhìn hết (3)



Chương 3572. Phong cảnh chưa nhìn hết (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng chỉ cảm thấy ngứa răng.
"Ai!" Hứa Tượng Càn lại thán: "Cổ có đại nho một bước Diễn Đạo, hiện có Hứa Tượng Càn ta một giấc Thần Lâm. Quả thực không để cho tiên hiền giành hết mỹ danh mà!"
Khương Vọng đang muốn kết thúc lần tán gẫu này.
Hứa Tượng Càn lại hỏi: "Các lão bằng hữu ở Lâm Truy bên kia vẫn khỏe chứ?"
Hắn ta nhiệt tình nhìn Khương Vọng, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn.
Khương Vọng phải thừa nhận mình thiếu khuyết sự ăn ý, không biết vị đại ca này muốn biểu đạt điều gì, liền thuận miệng đáp: "Đều khỏe cả."
"Ai nha, ai!" Hứa Tượng Càn thở ngắn than dài, ưu sầu nhìn Khương Vọng: "Đám người Long Xuyên, Yến Phủ còn chưa Thần Lâm đâu, ngươi nói xem trên con đường tu hành này ta đi nhanh như vậy, có phải là không quá phù hợp không?"
Ngoài phòng hàn phong lạnh thấu xương, trong phòng nóng như thủy tinh lỏng. Trong gian tuyết phòng bố trí pháp trận đưa tin này, Hứa đại tài tử mặt đầy hồng quang, thể nội tựa như mọc lên hỏa lô, nói mãi cũng không hết sự nhiệt liệt vui vẻ, cứ thao thao bất tuyệt trước màn sáng mãi.
Nhưng đáp án hắn ta nhận được lại là...
"Ai, Hứa huynh! Sao lại không nghe được tiếng gì nữa rồi? Có phải pháp trận đưa tin không ổn định không, sao ta không nghe thấy ngươi nói gì nữa? Ngươi vẫn còn ở đấy chứ? Hứa huynh ——"
"Có tiếng có tiếng! Bên này ta nghe thấy mà!" Hứa Tượng Càn vội nói, còn vẫy vẫy tay về phía màn sáng, ra hiệu cho lão bằng hữu.
Nhưng màn sáng vẫn kiên quyết tối xuống.
"Ai, chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?" Hứa Tượng Càn lớn tiếng kêu la: "Pháp trận đưa tin của thành Cực Sương các ngươi bị gì thế?"
Tiểu lại phụ trách pháp trận đưa tin đi vào trong tuyết phòng: "Hứa công tử, sao vậy?"
Hứa Tượng Càn có hơi nổi giận: "Ta đang trò chuyện vui vẻ với bằng hữu sao đột nhiên lại đứt liên lạc rồi? Ngươi mau khôi phục lại đi, thời gian của Cản Mã Sơn Song Kiêu chúng ta rất quý giá đấy!"
Tiểu lại vô cùng buồn bực, hắn ta cũng không biết cái gì là Cản Mã Sơn Song Kiêu, cũng pháp hiện pháp trận đưa tin không có vấn đề... Nhưng vẫn cho cao đồ của Thanh Nhai Thư Viện sự tôn trọng đáng có: "Bên này của chúng ta vẫn bình thường. Có thể là do bên phía Quý Ấp có vấn đề, cũng có thể là bị cái gì đó quấy nhiễu, ta sẽ giúp ngài liên lạc lại một chút, thỉnh cầu kết nối lần nữa."
"Nhanh nhanh nhanh!' Hứa Tượng Càn đợi không nổi, một bụng suy nghĩ mới chỉ nói được có một chút mà thôi, liền liên tục thúc giục: "Nhanh lên một chút, ta quả thực rất quan tâm đến bằng hữu của ta! Còn phải trò chuyện đến việc mấy khối nguyên thạch nữa!"
Tiểu lại loay hoay một trận, quay đầu, có chút khó nói: "Bên kia hình như từ chối."
"Ngươi không có lầm chứ?" Hứa Tượng Càn hoài nghi: "Ngươi cũng biết ta và Khương Thanh Dương có quan hệ thế nào chứ? Hắn từ chối đầu bài của Hồng Tụ Chiêu cũng sẽ không từ chối ta!"
Tiểu lại sững sờ nói: "Các người là... quan hệ thế nào?"
Mặc dù Tuyết Quốc ngăn cách với bên ngoài nhưng cũng không phải nơi bảo thủ.
Quốc gia này cũng có nam lâu!
"Thôi thôi." Hứa Tượng Càn khoát khoát tay: "Tên nhóc này vốn quen tới lui bận rộng, đến đi dạo thanh lâu cũng không quên tu hành. Chiếu sư tỷ còn đang đợi ta, ta cũng không có thời gian nói chuyện với hắn nữa."
"À." Tiểu lại nửa tin nửa ngờ.
"Nơi này của các ngươi hẳn là cũng có thể truyền tin chứ?" Hứa Tượng Càn lại hỏi.
"Con đường truyền tin của Tuyết Quốc chúng ta được xây dựng vô cùng hoàn thiện, cũng có kết nối với con đường truyền tin của Kinh quốc, Cảnh quốc." Tiểu lại tự hào nói: "Trong Tây cảnh này, ngàn dặm một khắc. Trong hiện thế, vạn dặm ba ngày."
"Như vậy à, ta viết một phong thư đưa cho ngươi, ngươi giúp ta gửi đi." Hứa Tượng Càn lại tràn trề sức lực: "Bày sẵn bút mực đi."
Tiểu lại có chút lúng túng: "Cái kia, đường xá xa xôi, nếu muốn liên lạc với con đường truyền tin của nước khác vậy thì phí gửi thư, ngài xem..."
"Ha! Cái này cũng đáng nói sao!" Hứa Tượng Càn cười khinh miệt: "Ngươi xem Thần Tú tài tử Hứa Tượng Càn ta là ai, còn có thể thiếu ngươi chút tiền lẻ này sao?"
Hắn ta vung tay lên: "Sau khi gửi đi bảo Khương Vọng trả tiền!"
"Ta nói, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Có phải ngươi không biết suy nghĩ không hả, Đại Tề Võ An Hầu có thể không có tiền sao? Ngươi vạn dặm xa xôi hỗ trợ gửi thư, người ta là vương hầu bá quốc, có thể không cho ngươi chút tiền thưởng à?"
"Quả thực là gỗ mục khó khắc mà!"
Tiểu lại bị ngữ tốc cao siêu này thuyết phục, hoàn toàn không có cơ hội chen mồm, không có thời gian chất vấn, lúc hoang mang đưa giấy bút tới, người vẫn còn đang choáng váng.
Một khắc sau, bên trong tuyết phòng, một chồng tin đầy ắp dần dần đắp cao thêm.
Tiểu lại nhìn sắc trời đã dần tối, cuối cùng không nhịn được nói: "Hứa công tử, ngài đây là muốn gửi bao nhiêu thư vậy?"
"Vội cái gì mà vội?" Hứa Tượng Càn vừa múa bút thành văn, vừa lưu loát nói: "Hứa Tượng Càn ta tri giao khắp thiên hạ, há lại chỉ có một Khương Thanh Dương? Đã lâu không liên hệ rồi, không thể nào không quan tâm hỏi han sự tình gần đây đúng không?"
"Ta nói cho ngươi biết, bằng hữu là bằng hữu nhưng cũng phải thường xuyên liên hệ nếu không tình cảm sẽ phai nhạt đi, ngươi hiểu không? Tình cảm gì cũng phải cần bồi đắp! Mấy chuyện nhân tình thế thái này, ngươi còn phải học hỏi nhiều đấy!"
"Đừng có thúc giục, chỉ còn bảy tám chín mươi phong nữa thôi."
Nói đoạn, tiện tay hất tờ giấy vừa viết xong qua bên cạnh, lại động bút sói viết tiếp một phong.
"Phong thư này là cho Tam Tuyệt tài tử Mạc Từ, phong phía trước kia là cho lão sư ta, chớ có gửi sai đấy!" Hết chương 3572.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad