Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3354. Huyết nguyệt rơi xuống dãy núi (2)



Chương 3354. Huyết nguyệt rơi xuống dãy núi (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mắt thấy bàn tay sắp nắm lấy chiếc chuông.
“Keng!”
Tiếng chuông vang lên.
“Tích!”
Phật âm chợt nổi lên.
Âm thanh này cứu vớt bầy yêu ra khỏi nỗi sợ diệt vong.
Lúc này chúng mới phát hiện giữa khe hở của bàn tay khổng lồ che trời kia vẫn có ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống, chỉ là uy thế của bàn tay kia quá kinh khủng nên đám yêu quái mới không chú ý tới.
Đêm nay vẫn chưa trôi qua, nó vẫn chưa từng rời đi.
Nó đi xa như thế nào, rồi quay lại như thế nào?
Giờ phút này, tất cả ánh trăng nhàn nhạt gần như đều ngưng tụ vào một chỗ, rơi xuống khe hở giống như lạch trời… Ở đó có một bóng người nho nhỏ lơ lửng giữa không trung.
So với bàn tay khổng lồ che kín bầu trời và ánh trăng, bóng người này quả thực nhỏ như sâu kiến.
Như một hạt bụi nhỏ cô độc trôi nổi giữa khe núi.
Thế nhưng trong ánh mắt đám yêu quái thì nó càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sáng tỏ, càng ngày càng tỏa ra hào quang vạn trượng!
Gương mặt của hắn ta, thậm chí là nếp nhăn trên áo cà sa, tất cả đều rõ ràng.
Đó là một hòa tượng trông rất phúc hậu, mặt to bụng tròn, mắt cười cong cong, trông không có chút uy hiếp nào.
Nhưng người lay động Tri Văn Chuông là hắn ta.
Người phát ra Phật âm là hắn đây.
Xé toạc màn đêm vĩnh cửu, đánh xuyên mạt pháp, chính là hắn ta.
Cướp đoạt càng ngày càng nhiều ánh nhìn ở nơi này, cũng là hắn ta!
Hắn ta nâng bàn tay lấp lánh Phật quang lên, như bàn bè đùa giỡn, tùy ý vỗ nhẹ vào ngón tay kéo dài liên miên như dãy núi bên cạnh.
“Bốp!”
Dãy núi biến mất, bóng tối tan biến, trăng máu tái hiện giữa thế gian.
Bàn tay khổng lồ che kín bầu trời biến mất giữa đêm tối xa xăm.
Dưới vầng huyết nguyệt, chỉ còn hòa thượng mập mạp tắm mình giữa ánh trăng, hắn ta cười ha ha nói: “Không hỏi mà lấy là trộm! Kỷ Tính Không, Hắc Liên Tự không có đức hạnh như vậy sao?”
Hắn ta cười rất vui vẻ, rất có sức lan tỏa.
Cường giả cấp bậc này, rất ít người có được nụ cười vui sướng như vậy. Trải qua càng nhiều chuyện, càng khó có được.
Trong đêm tối, có những gợn sóng âm thanh huyên náo, như sóng lớn hội tụ vào một chỗ, cuối cùng hòa lẫn thành một âm thanh hư ảo: “Trên đường nhìn thấy tiền, còn không cho nhặt? Cổ Nan Sơn bá đạo như vậy?”
Hòa thượng mập mạp cười vui vẻ hơn: “Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn vô lý như vậy.”
Âm thanh trong bóng đêm nói: “Ngươi vẫn thích giả cười như vậy.”
“Ha ha ha ha, Kỷ Tính Không à Kỷ Tính Không, nhóc đầu trọc Dương Dũ còn đang trong mật thất kia kìa, sao Tri Văn Chuông lại thành tiền rơi giữa đường? Cái tên già không nên nết nhà ngươi, còn muốn cướp đồ của trẻ con à?”
“Thiền Pháp Duyên ơi Thiền Pháp Duyên, Phật môn chính thống tại Hắc Liên. Trước khi Ẩn Quang Như Lai rời đi, đã chính miệng giao phó Yêu Sư Như Lai, phải truyền Pháp truyền Phật… Vật quy nguyên chủ thế nào rồi?”
“Ngươi đọc cái kinh vớ vẩn gì, Ẩn Quang Như Lai từng giao phó như vậy? Kim thân chính Phật ở ngay Cổ Nan Sơn, chưa từng nghe yêu sư nổi danh!”
“Trên Cổ Nan Sơn toàn là tượng đất, chân Phật thế gian tại thế gian. Kinh do ác Phật soạn ra, không lừa gạt được các yêu tỉnh táo, ngược lại chỉ có thể mê hoặc cái thứ ngu dốt như ngươi!”
Nếu nói công kích thân yêu cõng gọi là tranh biện về kinh thì hai vị Bồ Tát của Cổ Nan Sơn và Hắc Liên Tự cũng khá là kịch liệt.
Ngôn từ không hẳn như đao, nhưng đạo lý dâng trào trong đêm dài lại như sóng biển dập dờn, gào thét như gần như xa. Mỗi một đóa bọt sóng nhỏ bé đều ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Không luận Cổ Nan Sơn và Hắc Liên Tự chân tình đến đâu, đều bộc lộ hết bản chất mà tranh cãi.
Tối nay thành Ma Vân không chỉ có hai vị khách không mời này.
Nói cách khác… Còn có kẻ tới sớm hơn bọn họ.
Ngay khi Thần Tiêu Chân Bí rơi xuống lão trạch Sài gia.
Trong căn nhà đối diện Sài gia.
Đại hán Hổ tộc cởi trần đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt màu hổ phách, tỏa ra hung quang bắt nguồn từ thời hoang cổ.
Vừa mở mắt ra, sợi gân căng chặt như dây cung, cơ bắp như mộ phần, thân thể thay da đổi thịt, khác hẳn trước kia!
Ông ta đẩy người vợ đang ôm mình ra, xuống giường, tiện tay cầm gậy sắt, bước ra khỏi phòng.
Lại tiến lên một bước, ông ta muốn tiến vào Vùng đất Thần Tiêu.
Gì mà tiểu bối tranh đầu, thiên kiêu tranh tài. Gì mà chân truyền Thần Tiêu, truyền thừa Vũ tộc. Ai là chỗ dựa, ai đang cậy vào, trù tính thế nào cũng được, chuẩn bị thế nào cũng được.
Ông ta đã tới thì tất cả đều thuộc về ông ta.
Ông ta để hở kẽ tay thì mới đến phiên kẻ khác!
Phóng nhãn khắp Yêu giới, ai mới thực sự tính đúng điểm rơi của Vùng đất Thần Tiêu?
Chỉ có ông ta!
Người không bỏ đường, hổ không bỏ núi.
Hổ Thái Tuế hôm nay rời Tử Vu Khâu Lăng, lấy một bộ túi da tầm thường dung thân, lấy thân phận Thiên Yêu tiến vào hỗn loạn, chính là để “che giấu”, muốn được Vùng đất Thần Tiêu mang đi cùng.
Vậy mà sai mất một đường, xa mất một bước.
Không sao, một bước này, ông ta bước qua là được.
Cho nên ông ta mở mắt hổ ra, bộc lộ chân uy, từ đó đích thân đi tới, vấn đạo Thần Tiêu Vương trong dòng thời gian cổ xưa.
Ông ta mặc kệ sự dây dưa của Tri Văn Chuông.
Hai Bồ Tát, ai sống ai chết cũng vậy.
Điều ông ta quan tâm là đại yêu truyền kỳ Vũ tộc – Vũ Trinh!
Thứ ông ta muốn là bí mật lịch sử, chân tướng phủ bụi, là “chuyện xưa” ở thời đại kia.
Nhưng một bước tất yếu này, lại chưa thể bước.
Bóng đêm dày đặc không tan, khí tức cổ xưa tùy ý sinh trưởng.
Có một đạo quán xuyên qua sức mạnh của dòng sông thời gian, từ xa xôi về trước, giáng xuống sinh sống tại nơi này đã lâu, kháng cự sức mạnh có cấp bậc như ông ta.
Chân Yêu không vào cửa này.
Thiên Yêu không vào cửa này! Hết chương 3354.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad