Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3472. Kẻ nào ngăn ta... phải chết!



Chương 3472. Kẻ nào ngăn ta... phải chết!




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Muốn sống!
Sống sót là bản năng lớn nhất của sinh mệnh.
Khương Vọng tự biết không thể địch lại, không thể bị vây, cho nên sau khi kế hoạch nhóm lửa Thiên Yêu Pháp Đàn thất bại, lựa chọn đầu tiên của hắn là rời khỏi Thần Sơn. Chỉ cần tiến trình đuổi trốn kéo xa, tốc độ của những kẻ truy kích có nhanh có chậm, không gian để tiêu diệt từng kẻ tự nhiên sẽ xuất hiện.
Đương nhiên, việc có thể nắm chắc được hay không thì lại là chuyện khác...
Một quyền trước khi chết kia của Thử Già Lam thực sự quá nặng!
Phong ấn Tri Văn Chuông chưa thể cởi bỏ, một hệ liệt kế hoạch chiến đấu đối ứng cũng tuyên cáo tan rã.
Nhục thân vốn chưa hồi phục lại lần nữa trở về trạng thái trọng thương.
Hắn lấy nhục thân của Thử Già Lam kiềm chế Chu Lan Nhược, thả người lên không trung dẫn xuất kiếm của Lộc Thất Lang, lại cong người trốn xuống núi.
Lên núi hay xuống núi không quan trọng, đơn giản chỉ là quyết định hợp lý trong từng thời điểm, rời xa Phong Thần Đài thì còn vô hạn khả năng.
Nhưng dù là Lộc Thất Lang hay Chu Lan Nhược thì đều là thiên kiêu hiếm có, có ý chí của cường giả, cũng không thiếu khuyết trí tuệ chiến đấu, không thể nào cứ để cho hắn nắm mũi dẫn đi mãi.
Nếu như nói, một khắc khi Khương Vọng vừa nhảy ra khỏi Hồng Trang Kính kia, còn chiếm ưu thế biết người biết ta, thì sau khi liên tiếp giết chết Thử Già Lam, Dương Dũ, thủ đoạn của hắn cũng đã dần bị người khác biết!
Giờ phút này, Chu Lan Nhược đứng ở bên trong Bất Lão Tuyền, một giọt huyết châu đang nhảy nhót bên trên cây đàn gãy, dây đàn giăng ngang trước người.
Nàng ta có một đôi mắt có thể bắt giữ nhân quả, dưới cái nhìn của nàng ta, Khương Vọng mạnh thì mạnh thật nhưng vẫn còn chưa đạt đến trình độ có thể quét ngang Thiên Bảng Yêu Vương.
Dương Dũ cùng Thử Già Lam liên tiếp chiến tử.
Mặc dù có nguyên nhân từ Khương Vọng, mặc dù cũng có nguyên nhân là vì Tri Văn Chuông cùng lựa chọn trong chiến đấu của bọn họ nhưng cũng là quán tính của lịch sử!
Bọn họ đã từng chết hai lần, hai lần đều được quấy động thời gian tìm về.
Nguyên nhân cái chết đã sớm có, vong quả đã sớm kết.
Nếu không có Đại Bồ Tát phía sau bọn họ tiếp tục tiến hành can thiệp thì bên trong thế giới Thần Tiêu này, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị phản phệ do nghịch chuyển sinh tử nuốt mất. Mà không may, thế giới Thần Tiêu lúc này thiên ngoại vô tà.
Thiên kiêu Nhân tộc từ trên núi đến, nàng ta đứng ở eo núi nghênh đón.
Bất Lão Tuyền tĩnh mịch không thể bồi bổ cho nàng ta nhưng có thể mang đến cho nàng ta sức mạnh.
Huyết châu bóng loáng bên trên sợi dây đàn đã đứt, vậy mà chiếu rọi thân ảnh của hòa thượng thanh sam kia.
Thế là, theo tiếng đàn, có đao quang, kiếm quang, thương mang bay lên... Đều tinh chuẩn nện quanh người Khương Vọng, dù cho thân pháp có khó dò đến mức nào thì cũng không phải là một kích thất bại.
Giờ phút này, trước người là Chu Lan Nhược, Bất Lão Tuyền.
Phía sau là Lộc Thất Lang, Linh Hi Hoa.
Tiếng đàn biến thành công kích khó có thể tránh được, hắn đạp nát mấy chục đóa mây xanh, chỉ trong nháy mắt đã dùng thân pháp đến cực hạn nhưng vẫn bị thuật âm sát vây kín.
Dường như nhân quả đã chú định!
Công kích như vậy không thể nghi ngờ là khiến người ta tuyệt vọng.
Nhưng đôi mắt vàng ròng bất hủ của Khương Vọng chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt tỏa ra ánh sáng lung linh của Chu Lan Nhược.
Chu Lan Nhược không thể chân chính làm được nhân quả chú định, nếu không nàng ta chỉ cần trực tiếp chú định để cho dây đàn cắt đứt cổ của hắn là được, cần gì phải phí công như thế?
Căn cứ theo quan sát lúc trước, thần thông của nàng ta có thể làm được việc tái tạo nhân quả, còn có thể làm được việc cải biến kết quả sai lầm, một lần nữa có được khởi đầu tốt đẹp.
Nếu dẫn nàng ta nhập lạc lối.
Nàng ta vẫn có thể quay đầu, lại lựa chọn lần nữa.
Quả thực là một kẻ địch khó giải quyết.
Lỗ tai của Khương Vọng, vào lúc này nổi lên ánh sáng xanh, nhuộm màu xanh ngọc.
Dưới trạng thái Thanh Văn Tiên, lại mở Quan Tự Tại Nhĩ!
Giờ khắc này, tất cả đao quang, kiếm quang, thương mang đang phi tới đều ở bên trong thế giới âm thanh, có quỹ tích rõ ràng.
Dung mạo của Chu Lan Nhược tất nhiên là tuyệt mỹ, tư thái cũng không thể bắt bẻ.
Nhưng cái mà Khương Vọng nhìn chăm chú chỉ là mắt của nàng ta, thứ quan sát được chỉ có điểm yếu hại.
"Kẻ nào ngăn ta... phải chết!"
Âm thanh này như tiếng sấm, cuồn cuộn mà ra, khiến cho đao quang, kiếm quang, thương mang kia... đều bị quét sạch!
Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm!
Nhưng thế cục cũng không vì vậy mà trở nên an toàn.
Trong quá trình Khương Vọng lao xuống giết Chu Lan Nhược, đến giữa chừng hắn bỗng vòng trở lại, mượn lực lúc xoay người này, kéo ngang một kiếm.
Ngàn vạn tia kiếm kéo ngang, nhẫn gọi thế gian thành sương tuyết!
Vô số tia kiếm khí như ánh trăng nhân gian ném lại lên trời.
Bởi vì, đúng vào lúc này, trận mưa to kia, rơi xuống!
Kiếm của Lộc Thất Lang như bay tới từ thiên ngoại, vừa đúng ngay lúc Khương Vọng lấy lôi âm đánh tan tiếng đàn. Nếu hắn muốn cường sát Chu Lan Nhược, thì chắc chắn phải chết trước mũi kiếm của Lộc Thất Lang. Cho nên, chỉ có thể con người.
Kiếm quang giống như mưa to trút xuống, tia kiếm như trăng sáng, tuyết bay.
Hai bên đụng thẳng vào nhau, chém giết cùng một chỗ, khiến cả thiên địa đều biến sắc!
Dù là mây trắng dày đặc cuộn ngang trời, dù là có biển mây kim sắc cách ánh mắt.
Hai thanh trường kiếm đã chiếu sáng Thần Sơn.
Nhưng lại không phát ra tiếng vang nào.
Bởi vì tiếng kiếm vang cũng bị hóa vào trong kiếm thế, cũng đang tiến hành va chạm!
Kiếm quang cùng kiếm khí giống như hai đội quân thiết huyết được huấn luyện nghiêm chỉnh, trầm mặc chém giết cùng một chỗ, phân thắng bại tại mỗi tấc vuông. Hết chương 3472.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad