Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1898: Ta không hiểu

Chương 1898: Ta không hiểu
Nếu chỉ có như thế thì có lẽ cũng chỉ là náo nhiệt nhất thời.
Rốt cuộc đương sự chỉ có Nội Phủ cảnh, ở trước mặt Triệu Huyền Dương, kết cục căn bản không có ngoài đoán trước, sóng triều thối lui có lẽ cũng thôi.
Minh ước tru ma thượng cổ có lịch sử xa xăm.
Cảnh quốc truyền thừa cổ xưa, “giữ gìn chính nghĩa” trong thiên hạ, cũng không phải một lần hai lần.
Thói quen hay không thói quen, kỳ thật người đời cũng đều gần như quen cả rồi.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, thái độ của Tề quốc thế mà cứng rắn như thế, trực tiếp triệu tập cường giả từ trong Vạn Yêu Môn gần đây đoạt người!
Không hổ là Tề thiên tử năm đó mặc cho bị phản đối vẫn giữ nguyên ý mình, dốc sức cả nước tranh bá với Đại Hạ. Khương Thuật đối mặt với Cảnh quốc mạnh nhất thiên hạ cũng là một lời không hợp bèn mặc giáp lên ngựa, dẫn cung rút đao.
Hiện tại ánh mắt của toàn bộ hiện thế đều tập trung ở trên chuyện này.
Một khi không xử lý tốt chuyện này, nói không chừng sau sự kiện Tần Sở lại lần nữa bùng nổ một cuộc chiến giữa các quốc gia bá chủ.
Chuyện này rất có khả năng trở thành cuộc chiến thổi quét toàn bộ Trung Vực và Đông Vực!
...
Việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.
Đại Cảnh coi thường thiên hạ, đặt quân cờ khắp nơi, ít có người dám chống đối.
Mà Tề quốc nói chiến là chiến, thế mà nửa điểm chần chờ cũng không có.
“Chủ không thể giận mà khởi binh, tướng không thể giận mà công chiến”
Đây là lời của Binh gia.
Muôn đời tới nay, kẻ gây ra chiến tranh, tất nhiên bại bởi chiến tranh.
Đặc biệt là đối mặt với một đối thủ mạnh nhất hiện thế như Cảnh quốc, cho dù là ai cũng phải cẩn thận ước lượng.
Khác không nói, trong Chính Sự Đường, Chiến Sự Đường, nghiên cứu thảo luận mấy vòng, mười ngày nửa tháng đã trôi qua.
Không cần phải nói, thời gian cân nhắc lâu như thế, chẳng sợ chỉ cần có hai ba ngày bàn bạc, Khương Vọng đã ngồi xổm ở Ngọc Kinh Sơn từ lâu, lúc này có lẽ đã bêu đầu khắp thiên hạ, công khai thông báo tội danh.
Nhưng mà Khương Vọng dưới sự lùng bắt của Triệu Huyền Dương, kiên trì né tránh được khoảng một ngày.
Tề quốc quyết định càng là quyết đoán, trực tiếp điều động người từ sau Vạn Yêu Môn.
Thật muốn nói thì chuyện này cũng không quá kỳ quái.
Rốt cuộc Khương Thuật vốn chính là hùng chủ xuất chúng, Tề quốc và Cảnh quốc đều là quốc gia bá chủ, thật sự đối đầu cũng chưa chắc phải yếu thế.
Chỉ có một điều duy nhất khiến Kính Thế Đài khó hiểu là có một lão hòa thượng mặt vàng dựa vào cái gì dám vào Trung Vực mà không thông báo, không thông truyền mà bay xa ngàn dặm?
Rất cao trên không trung Trung Vực.
Lão tăng mặt vàng một đường bay nhanh đến đây.
Bỗng nhiên có một bức tranh cuộn từ trong không trung xuất hiện, mở ra ở trước mặt lão.
Kỳ quái chính là trên bức tranh bằng vải lại là một mảnh chỗ trống, cái gì cũng không có.
Mà có giọng nói tang thương truyền ra trong bức tranh cuộn: “Người đến hãy dừng bước!”
Lão tăng mặt vàng không nói hai lời, đôi chân thúi đi giày rơm kia mới đối mặt đã trực tiếp đá ra một chân, đá hướng cái bức tranh trống không này.
Bức tranh cuộn tròn lượn ra sau, vừa may né được. Giọng nói tang thương kia như là bị chọc giận: “Khổ Giác! Ngươi tự tiện xông vào lại còn vô lễ, là muốn tìm chết hay sao?!”
Lão tăng Khổ Giác mặt mày cứng đờ: “Chỉ Cảnh quốc các ngươi biết giận, Huyền Không Tự ta lại là bùn đất không có cảm giác chắc?”
“Hôm nay thật đúng là không may mắn, đầu trâu mặt ngựa gì cũng chạy ra!”
Giọng nói kia lạnh lùng nói: “Ngươi có chuyện gì muốn quá cảnh, vẫn phải nói cho ta biết chứ?”
“Ta không có chuyện gì khác, chỉ là muốn tìm Triệu Huyền Dương hỏi thằng nhãi khốn khiếp kia, cớ gì muốn vu hãm cho ái đồ của ta!”
Lão tăng Khổ Giác tức giận bất bình: “Đồ nhi ngoan kia của ta, ngay cả con kiến cũng không muốn làm hại, thường xuyên đỡ người già đi qua đường. Thông ma diệt môn gì đó, đều là bậy bạ! Còn nói thí sư cái gì, sư phụ hắn là ta đây chẳng phải còn sống nhăn răng hay sao? Triệu Huyền Dương nói nhăng nói cuội! Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác! Trò cười lớn nhất thiên hạ!”
“Khương Vọng là đồ đệ của ngươi?”
Hiển nhiên giọng nói kia rất là nghi hoặc, thế cho nên tạm thời xem nhẹ một đống lời nói lung tung rối loạn của Khổ Giác, có thái độ lo lắng cho đại cục, thận trọng hỏi: “Vậy tại sao hắn không quy y, lại vì sao xuất sĩ ở Tề quốc?”
Khổ Giác thật đúng là không trả lời được.
Cho nên chỉ trợn mắt: “Lo chuyện bao đồng, liên quan cái khỉ gì tới ngươi?!”
“Có phải đồ đệ của ngươi hay không thì nói sau, có phải thông ma hay không, đợi sau khi thẩm vấn công khai sẽ có kết quả. Chỉ có một chuyện, ta muốn nói cho ngươi biết. Tề quốc đã chính thức gửi quốc thư giao thiệp với Cảnh quốc ta bởi vì người này. Cũng có cường giả chiến đấu với cao thủ của Cảnh quốc ở Trung Vực. Việc này đã không phải đơn giản chỉ là việc của một người Khương Vọng, mà đã đề cập tới hai nước Cảnh, Tề!”
Giọng nói đến từ bức tranh cuộn tròn kia rất là nghiêm túc: “Khổ Giác, ngươi có biết hiện tại ngươi ra mặt tham dự vào việc này có ý nghĩa như thế nào không? Lập trường của Huyền Không Tự sau lưng ngươi là gì? Ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này hay không!”
“Ta mới mặc kệ ý nghĩa con bê gì! Ta không hiểu những cái đó!”
Khổ Giác vung bàn tay dơ hề hề, mười phần ngang ngược nói: “Ta chỉ biết, ai cũng không thể đụng đến đồ nhi ngoan của ta!”
Giọng nói trong bức tranh rõ ràng đã nhẫn nại rất cực khổ.
Thanh âm đã hơi nóng này và thất thường vì tức giận: “Huyền Không Tự thật sự muốn làm kẻ địch của Đại Cảnh ta hay sao? Ngươi đã hỏi qua ý kiến phương trượng của ngươi hay chưa?
Khổ Giác trừng mắt một cái: "Bây giờ là chuyện riêng của đồ nhi ngoan của ta, Triệu Huyền Dương và ta ba người, liên quan gì đến Huyền Không Tự? Bây giờ ta cũng muốn hỏi ngươi ngươi thực sự muốn làm địch nhân của Khổ Giác ta hay sao?”
Thanh âm trong bức tranh ẩn chứa vài phần tức giận nói: “Ta tất nhiên vẫn bảo trì sự tôn trọng của mình dành cho Huyền Không Tự. Chuyện này liên quan đến cả hai phe, một hành động đều có sức nặng ngang với cả vạn quân, đây không phải là chuyện chỉ cần một lời nói của ngươi là có thể quyết định được. Tốt nhất là ngươi nên đi hỏi ý kiến phương trượng nhà ngươi một chút đi!”
Hiển nhiên là người đang nói chuyện này vô cùng rõ ràng là Huyền Không Tự sẽ không bao giờ chỉ vì một cá nhân Khương Vọng mà gióng chống khua chiêng, hôm nay Khổ Giác vượt quá ranh giới thế này chắc chắn chỉ là hành động cá nhân của lão mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad