Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1077: Vi sư

Chương 1077: Vi sư
Keng!
Cái tát rơi xuống, đập vào một chiếc chuông đồng cổ xưa, tạo thành một tiếng chuông dài.
Khương Vọng chỉ cảm thấy như mình đang bị ánh sáng vàng bao phủ, hoa mắt thần mê, như bước vào một thế giới ánh sáng vàng, sau đó tiếng chuông to lớn vang lên, như bị thiền âm tối cao vây quanh.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng Phật xướng to lớn, nói rằng - "Như là ta nghe!"
Sau đó, ánh sáng vàng tan biến, trời đất tái hiện.
Một chiếc chuông đồng chậm rãi quay tròn, thu nhỏ lại, rơi vào trong tay một lão tăng quần áo lam lũ ở phía trước.
Lão treo người ở trước mặt, quay lưng về phía Khương Vọng, mặt hướng về phía trước.
Dáng người của lão cũng không cao lớn, thậm chí còn có thể gọi là gây đét.
Trên người lão cũng không có khí chất của cao nhân, tăng y trên người đã rách nát, còn có vết máu loang lổ.
Từ góc độ của Khương Vọng, có thể nhìn thấy cái cổ bẩn thỉu của lão và cái đầu sau gáy cũng không mấy sạch sẽ. Trong những lỗ thủng trên tăng y, còn có thể thấy làn da nhăn nheo đen thui.
Nhưng giọng nói của lão rất đường hoàng uy phong - "Đồ nhi lui ra phía sau, để vi sư đến!"
Đó chính là lão tăng Khổ Giác đã nhiều tháng không gặp.
Nhìn qua Khổ Giác, lúc này Khương Vọng mới nhìn thấy chủ nhân của bàn tay kinh khủng lúc trước - một người đàn ông trung niên có khuôn mặt cũng không mấy xuất sắc, nhưng giữa mặt mày lại tỏa ra sự uy nghiêm.
Một cái tát thật đơn giản còn chưa đánh xuống mà thế kiếm đã sụp đổ, tu vi hai phủ thần thông cũng không đủ để phản kháng.
Ổ tuổi này, dung mạo này, lại xuất hiện lúc này, thân phận của hắn ta tự nhiên đã rõ ràng.
Trang Cao Tiện, người đứng đầu hiện tại của xã tắc Trang quốc!
"Ta nghe thấy tiếng chuông?"
Trang Cao Tiện nhíu nhíu mày, rõ ràng cũng có chút ngoài ý muốn: "Không biết trước mặt là vị đại sư nào của Huyền Không Tự?"
Hắn ta và Diệp Lăng Tiêu ngầm hiểu ý nên không đến gần nhau, bỏ lại Đỗ Như Hối, một mình đuổi đến tận Trường Hà, cuối cùng cũng bắt được hung thủ đã tập kích và giết chết Đổng A.
Lại nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
Một mình liên quan với Bạch Cốt Tà Thần và Vạn Giới Hoang Mộ cũng đã khiến hắn ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng điều hắn ta không ngờ tới chính là sau khi đuổi đến tận Trường Hà mới phát hiện người này còn có quan hệ với Huyền Không Tự nữa!
Hắn ta nghe rõ ràng, lão hòa thượng này tự xưng là "vi sư".
Làm sao mà đệ tử của Phật môn ở thánh địa phía Đông lại có liên quan đến Bạch Cốt Tà Thần và Vạn Giới Hoang Mộ?
Hắn ta gần như ngay lập tức nghĩ đến vô số khả năng âm mưu, suy nghĩ của hắn ta quay nhanh.
" Khụ"
Khổ Giác đối mặt với Trang Cao Tiện, quay lưng về phía Khương Vọng.
Lão biết chỉ có bóng lưng mới là hình tượng vững chãi nhất, cho nên từ đầu tới cuối lão đều không quay đầu lại.
Lão liều mạng bị thương, mạnh mẽ đánh tan thiên cương phong để có thể kịp thời lao đến nơi này và cứu ái đồ của mình.
Sau tất cả những khổ cực ấy, lúc này tuyệt đối không được đánh mất hình tượng.
"Nhãn lực của các hạ thật tốt!" Lão nhìn Trang Cao Tiện, nói với phong thái uy nghiêm: "Đứng trước mặt ngươi đây chính là tịnh thổ Phật Đà tương lai, vị phương trượng tiếp theo của Huyền Không Tự - Khổ Giác Đại Sư, sẽ chứng đạo Bất Tử Kim Thân trong tương lai, sau đó chứng nhận thiện quả của Bồ Đề. Ngươi là ai, sao lại dám động đến đệ tử Phật môn?"
Chân mày Trang Cao Tiện nhíu càng chặt hơn.
Lão hòa thượng này nói mấy lời gay gắt, nhưng tất cả đều là "tương lai", "tiếp theo", "tương lai", "sau này", không có một cái nào là hiện tại. Thật là có chút điên điên khùng khùng, nói bậy.
Nhưng mà tiếng chuông hắn ta nghe thấy không thể giả được, với tu vi Chân Nhân đương thời như hắn ta thì cũng không có người lừa được.
"Trẫm chính là người đứng đầu sông núi Trang quốc, nhận ấn Trang Cao Tiện lạnh giọng nói: "Vị đại sư này, ngươi nói tặc nhân ám sát Phó tướng Trang quốc của ta là đệ tử ở Huyền Không Tự của ngươi li Ngọc Kinh, cai quản các quốc gia Đạo thuộc (1)
sao. Không biết trẫm có thể hiểu rằng ngươi đang muốn đại diện Huyền Không Tự và tuyên chiến với Đạo môn của ta không?"
(0) Đạo thuộc: thuộc địa theo Đạo môn Trang Cao Tiện chỉ có thể đại diện cho Trang quốc, nhưng cũng không hề gây trở ngại cho việc hắn lợi dụng danh phận của nước phụ thuộc Đạo và phất lá cờ dũng mãnh của Đạo môn vào lúc này.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!"
Lão hòa thượng rất gian xảo, đương nhiên sẽ không chịu nhận tội ác này. Lão cười nhạo một tiếng, sau đó gãi chỗ lõm ở gáy: "Đây là đồ nhi của ta, từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn tốt bụng, lúc quét sân còn sợ tổn thương tính mạng của con kiến, quý trọng bướm đêm bay gần đèn. Ngươi nói nó giết người? Nói giết gà ta còn không tin!"
Không chỉ có lão hòa thượng không tin, mà chính Khương Vọng cũng không tin.
Chỉ với khí thế kiếm khí phóng thẳng lên trời này, nói không dám giết gà cũng hơi quá đáng.
Tất nhiên Trang Cao Tiện cũng sẽ không tin.
Hai tay của hắn mở ra, để lộ vẻ thô bạo: "Nếu đã nói như thế, đại sư thật sự muốn làm một trận sao?"
Lão hòa thượng gian xảo không chạy đi, hắn ta cũng không hỏi đến cùng xem rốt cuộc thiếu niên này có phải là hung thủ hay không. Dù sao điều đó cũng rất vô nghĩa. Dưới tình huống như vậy, việc cãi cọ rồi ngươi đến ta đi sẽ tương đương với việc từ bỏ truy sát. Mà hắn ta đã tốn công tốn sức đuổi theo như vậy, đương nhiên sẽ không chịu từ bỏ.
Điều này cũng chưa đủ để liên quan đến sự đối lập giữa Phật giáo và Đạo giáo, vì vậy việc gạt Trang quốc và Huyền Không Tự ra rồi dùng địa vị Chân Nhân đương thời để nói chuyện là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Cho nên hắn ta chỉ hỏi có phải là muốn đánh một trận không!
Chính là muốn cân nhắc thử xem sức nặng của lão hòa thượng này, cùng với việc lão sẽ chịu che chở cho tên hung thủ này đến mức nào.
Khổ Giác cười ha ha một tiếng, mặc dù quần áo rách rưới và vết thương vẫn chưa lành nhưng không hề tỏ ra yếu đuối một chút nào, ngang ngược càn rõ: "Người xuất gia có lòng dạ từ bi. Phật gia khuyên ngươi nên quay đầu lại càng sớm càng tốt!"
Cùng lúc đó, trong tai Khương Vọng nghe thấy một giọng nói vội vàng: "Tên này khó giải quyết, đồ đệ ngoan chạy trước đi!"
Đối với sự kiêu ngạo của Khổ Giác, Trang Cao Tiện giận quá hóa cười, chỉ nói một từ: "Được!"
Không còn kiềm chế, lập tức vung tay lên.
Biển mây ngàn dặm dâng lên, Trường Hà dưới chân chấn động.
"Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tìm đến!"
Khổ Giác hét lớn, khí thế hào hùng. Hai bàn tay đan vào nhau, một ấn Phật hình chữ "rH" bằng vàng được sinh ra từ không trung, đón gió mà lớn dần. Giống như một bức tường vàng, vững vàng chắn phía trước.
Hai vị Chân Nhân đương thời đã bắt đầu cuộc chiến trên con sông dài này.
Mà Khương Vọng không chút do dự, quay người bay nhanh.
Khổ Giác đã không ngại nghìn dặm mà đến cứu hắn, hắn không thể nào không cảm động được.
Nhưng hắn biết rất rõ rằng với thực lực của hắn hiện tại, sẽ hoàn toàn không có cơ hội ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa hai Chân Nhân đương thời.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây, để Khổ Giác không phải lo lắng về hắn, tranh thủ cơ hội thoát ra khỏi cuộc chiến mới là lựa chọn tốt nhất.
Nếu cứ nhất quyết ở lại đây đồng sinh cộng tử với Khổ Giác chính là loại già mồm cãi láo ngu xuẩn nhất.
Ngoại trừ cảm động chính mình, liên lụy người khác ra thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad