Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3643. Ngươi còn có thể trốn mấy lần?



Chương 3643. Ngươi còn có thể trốn mấy lần?




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trác Thanh Như lên tiếng trước: "Hắn còn chưa đi xa, ta có thể giúp ngươi đưa một vấn đề cho hắn."
Trúc Bích Quỳnh chớp mắt: "Hỏi hắn lúc nào về à?"
Trác Thanh Như vỗ trán: "Giúp hắn công thành còn chưa đủ, ngươi còn định giúp hắn giữ nhà thật đấy à?"
"Cũng vừa lúc mệt mỏi." Trúc Bích Quỳnh nói, cũng vô thức nghiêng đầu đi.
Trong tầm mắt nàng lúc này là cảnh tượng tàn nhẫn nhất của một chiến trường, đội quân Nhân tộc đông như kiến đang liên tục càn quét, phe Hải tộc gần như đã không còn sức mạnh để kháng cự.
Kẻ nào bận chém đầu thì chém đầu, bận phá hủy thì phá hủy, bận càn quét thì càn quét... Nàng cảm thấy bản thân bất giác cũng trở nên bận rộn hơn.
Bận rộn luôn tay luôn chân, tưởng như đã quay lại khoảng thời gian làm công trả nợ ở trấn Thanh Dương.
"Sớm đã trả xong!" Trong lòng có một thanh âm oán độc đang gào thét như thế.
"Còn chưa xong..." Trúc Bích Quỳnh tự lẩm bẩm.
"Cái gì?" Trác Thanh Như nghe không rõ, quay đầu, trên mặt là thần sắc vô cùng hứng thú.
"Ta nói —— Chúng ta phải tìm Võ An Hầu đòi thù lao, không thể làm không công thế được!" Trúc Bích Quỳnh phi thân đi xuyên vào chiến trường, tiện tay đè một tên chiến sĩ Hải tộc đang gây khó khăn xuống.
Đạo phục màu hải lam phiêu diêu như lục bình phía trên Thiên Nhất Chân Thủy.
Một giọt nước, hóa một con sông.
Một trái tim, là một vùng biển.
Mà Trác Thanh Như đứng ở chỗ mũi tàu có vẻ vắng lặng, mở to đôi mắt tràn đầy cảm giác mới mẻ, dường như nàng rất hứng thú với những thứ ở đây.
Trước mặt có một quyển sách từ hư chuyển thành thật.
Bìa sách không có chữ, ở gáy sách là một màu thuần trắng.
Sách không gió nhưng tự chuyển động, từng tờ từng tờ tụ lật qua, bên trên là vô số chữ được ghi chép kín mít.
Đông!
Trống trận Quỳ Ngưu từ đầu đến giờ vẫn luôn không ngừng nghỉ, vang lên một tiếng cuối cùng.
Quyển sách này cũng lật đến tờ chưa ghi chép xong kia.
Ở đoạn cuối trong trang sách, chiếc bút tự động ghi chép thành những con chữ, từng câu từng câu hiển hiện, giống như sự diễn hóa của nhân sinh, dường như viết rằng ——
"Khương Vọng không phải là kẻ khinh suất, vì sao hắn lại nghĩ rằng việc Ngao Hoàng Chung di chuyển là có liên quan đến sức mạnh không gian?"
"Ta nghĩ, có lẽ hắn có một đối thủ như thế, khiến hắn vẫn luôn nhớ đến, khiến hắn khắc cốt minh tâm."
Tạm dừng bốn hơi thở, lại bổ sung thêm một hàng chữ nhỏ ——
"Có lẽ Trúc Bích Quỳnh rất muốn có được sự nhớ mong như thế."
...
Trong ba đại phi chu của ba thế lực Nhân tộc, Chước Nhật phi chu có hình thể tầm trung, một thuyền có thể chở ba mươi sáu người, có tốc độ nhanh nhất. Điếu Long Chu có hình thể lớn nhất, có thể chở cả trăm chiến sĩ, sát lực cũng mạnh nhất; Cức Chu có hình thể nhỏ nhất, chỉ có thể chở từ sáu đến mười người, tốc độ trung bình, công thủ toàn diện.
Với thực lực bây giờ của Khương Vọng, nếu như phi hành hết tốc lực thì nhanh hơn Cức Chu. Nhưng sau khi liên tục công kích hải sào, thể lực của hắn cũng tổn hao khá lớn, cần phải điều tức để bổ sung đạo nguyên, hồi thể lực. Hơn nữa, nếu như gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn, Cức Chu còn có thể hỗ trợ ngăn cản, giúp hắn tạo ra cơ hội đào vong.
Hơn nữa, Ngao Hoàng Chung cũng là một đối thủ không thể khinh thường.
Mặc dù vị danh tướng trẻ tuổi của Hải tộc này liên tục tránh chiến, luôn tự nhận không bằng, rụt đầu co cổ khắp nơi nhưng Khương Vọng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà khinh thường hắn ta, mà ngược lại sẽ càng thêm cảnh giác, càng thêm quyết tâm muốn diệt trừ.
Một kẻ ít nói, biết nhẫn nại, biết chịu đựng mới có thể có khí thế lôi đình vạn quân.
Lâm Chính Nhân mà hắn để sổng ở thành Vọng Giang kia chính là ví dụ tốt nhất.
Chân thân của Ngao Hoàng Chung không đào tẩu vào trong bất kỳ tòa hải sào nào. Mà giờ khắc này, hắn ta đang nhanh chóng chạy trốn ra khỏi giới vực, đã đến gần giới hà.
Dù có xuyên qua giới hà thì trận truy sát này cũng sẽ không kết thúc.
Đạo nguyên thạch được dự trữ trên chiếc Cức Chu này đã đủ, nhất định có thể chèo chống đến khi Ngao Hoàng Chung không thể chịu đựng nổi. Dù sao, tên này cũng chưởng khống sáu vạn đại quân nhuần nhuyễn như điều khiển tay chân. Hơn nữa còn phải bận tâm đến việc phòng ngự ở sáu tòa hải sào, tiêu hao tuyệt đối sẽ không ít.
Kình phong trực diện, phất qua tóc bay ngược như cờ.
Thông qua việc cảm thụ quy tắc hỗn loạn, biết mình đã đến gần giới hà.
Nhưng Khương Vọng lại bỗng nhiên dừng Cức Chu, quay đầu tại chỗ.
Ngay vừa rồi, cảm ứng của hắn với Ngao Hoàng Chung liền biến mất, chân thân của kẻ này xuất hiện ở phía trước một giới hà khác.
HIển nhiên, Ngao Hoàng Chung đã biết vị trí của mình rất có thể đã bị Khương Vọng bắt giữ, hơn nữa còn lợi dụng điểm này để Khương Vọng đuổi theo về hướng ngược lại.
Một bộ Càn Long Cửu Huyễn Đại Na Di Bàn được hắn ta chơi đến xuất thần nhập hóa. Vào thời khắc bại quân còn có thể trêu đùa Khương Vọng, quả không hổ là danh tướng!
Sau khi phí công vô ích một phen như thế, sắc mặt Khương Vọng vẫn như thường, vẫn vừa điều dưỡng đạo nguyên, khí huyết, vừa khống chế Cức Chu phi hành hết tốc lực.
Đây là chuyện không thể nào bình thường hớn.
Người trong thiên hạ, đối thủ trong thiên hạ không thể nào cứ chờ Khương Vọng hắn đến giết được.
Nhất là dạng người tâm trí trác tuyệt như Ngao Hoàng Chung, sau mỗi một câu nói, mỗi một động tác không biết cất giấu mấy trăm tâm nhãn.
Vậy nên, từ đầu tới cuối, Khương Vọng cũng không định đấu trí gì với hắn ta, mà nắm chặt ưu thế, vung mạnh chùy nện lên. Nện động rồi liền đập xuống, nện không động thì chuyển sang nơi khác tiếp tục nện.
Cho dù là chiến tranh tại giới vực Đinh Mão đã kết thúc, thì đến thời điểm hiện tại hắn cũng không chút nghi ngờ rằng, mình cứ đuổi tiếp như vậy, nói không chừng đến lúc nào đó liền rơi vào trong cạm bẫy của Ngao Hoàng Chung mà bỏ mạng.
Nhưng hắn vẫn quyết định thử lại lần nữa.
Ngay lúc Ngao Hoàng Chung bày ra cạm bẫy vạn vô nhất thất, giữa lúc Ngao Hoàng Chung tiêu hao hầu như không còn, sẽ có một khoảng cách hắn tặng cho kẻ này món quà mang tên tử vong.
Càn Long Cửu Huyễn Đại Na Di Bàn kia Khương Vọng không biết là bảo vật cấp độ gì. Nhưng có một điểm có thể xác định, sự dịch chuyển của nó không thể nào qua được Giới Hà.
Nếu không Ngao Hoàng Chung không cần phải chơi trò thả diều ở giới vực Đinh Mão.
Mà bảo vật có mạnh hơn thì năng lượng nó dự trữ cũng không phải vô tận. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Ngao Hoàng Chung đã dùng ít nhất tám lần, trong một khoảng thời gian ngắn như thế, nó có thể dịch chuyển được tổng cộng mấy lần?
Khương Vọng không thể ý những chiêu trò qua mắt, cũng không để ý đến chút khó khăn cùng cảm xúc, hắn chỉ truy vấn đề bản chất.
Trêu đùa cũng tốt, cạm bẫy cũng được, hắn chỉ hỏi một câu —— ngươi còn có thể trốn mấy lần? Hết chương 3643.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad