Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3261 - Một ngụm muốn nuốt mười vạn binh (1)



Chương 3261 - Một ngụm muốn nuốt mười vạn binh (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Còn Đại Mục hoàng nữ Hách Liên Vân Vân lại không hiển sơn lộ thủy, chỉ an tĩnh đi theo bên cạnh Triệu Nhữ Thành, trường tiên nổ vang, tra thiếu bổ lậu.
Đương nhiên, trên thực tế là nàng cũng âm thầm vận bí pháp, không để lại dấu vết tìm kiếm vị Khương Tam ca kia.
Với tầm mắt của thiên kiêu như Bạch Ngọc Hà cũng vô cùng kinh ngạc trước thực lực của Triệu Nhữ Thành. Chênh lệch của nhóm tuyển thủ lọt vào tứ cường cùng nhóm tuyển thủ lọt vào vòng thi chính trên Hoàng Hà Hội, sau một thời gian lại bị kéo đến càng xa
Đây vốn là điều hiển nhiên. Bởi vì không ai phí hoài bản thân mình, mà thiên phú của họ cũng đã được phân rõ cao tháp trên Quan Hà Đài nên đương nhiên khi tu hành càng lâu, chênh lệch càng lớn.
Nói thì như vậy nhưng sự chênh lệch mở rộng cực tốc này, khi dến quan ải trước Thần Lâm, cũng chính là thứ được gọi là Thiên Nhân Cách, mới có thể chậm lại. Ải trước Thần Lâm là cơ hội tốt cho những người tới chậm phản công lại.
Trong lịch sử cũng không thiếu thiên kiêu đột nhiên tăng mạnh tu vi ở Nội Phủ, Ngoại Lâu nhưng lại dừng bước trước Thần Lâm cả trăm năm, cuối cùng hóa xương khô.
Nhưng đối với những bậc thiên kiêu Thần Lâm không trở ngại như Khương Vọng, Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân thì Thần Lâm lại không phải vấn đề lớn gì. Hoặc là phải chờ tới khi động đến bình chướng "Thật" của thế giới, người chậm tiến mới có khả năng rút ngắn được khoảng cách.
Những trường hợp như Khương Vọng, lấy thực lực khôi thủ Nội Phủ trường đuổi kịp hai kẻ mạnh nhất Ngoại Lâu trường, Cách Phỉ lấy bát cường truy lưỡng cường mới là chuyện tương đối hiếm thấy —— Cách Phỉ có thể giao thủ với Trương Lâm Xuyên mà không chết, chí ít cũng là cường Thần Lâm.
Thương Đồ Thần Kỵ là kỵ quân đệ nhất thiên hạ, Triệu Nhữ Thành đánh đâu thắng đó, Hách Liên Vân Vân uy pháp khó dò, càng có Chân Nhân đương thời là Hách Liên Hao Hổ tọa trấn tại trong trận...
Cái đùi này quả thực là vô cùng thô.
Bạch Ngọc Hà ôm rất chặt.
Nhưng hắn ta lãnh binh đi sát đằng sau Thương Đồ Thần Kỵ cũng không phải chỉ là để hít bụi.
Loại chiến tranh quy mô chủng tộc thế này, mang tính rèn luyện rất lớn.
Nương tựa theo cục diện tốt đẹp trong tầm mắt cùng với khứu giác chiến trường bén nhạy, Bạch Ngọc Hà mang theo một trăm tinh kỵ cận vệ này, thỉnh thoảng sẽ lọt vào trong chiến trường phức tạp, giống như lưỡi hái tử thần lấy máu Yêu tộc.
Mỗi lần có xu thế bị dây dưa kéo lại, hắn ta lại lập tức dẫn người theo sát Thương Đồ Thần Kỵ.
Có thể nói là xem cây đại thụ Hách Liên Hao Hổ như một thành trì di động, gần mà xa, xa mà gần, lấy thao diễn gần như cực hạn trên chiến trường để trui luyện cận vệ Võ An chừng trăm người này, cũng ma luyện tu hành của chính bản thân hắn ta.
Làm môn khách hắn ta sẽ cống hết sức lực vì Võ An Hầu phủ.
Là chính mình, hắn ta cũng sẽ vì Bạch Ngọc Hà mà cố gắng.
Dù cho Khương Vọng còn sống hay không.
Năm 3919 Đạo Lịch, trên Quan Hà Đài, hắn muốn mang về thắng lợi vẻ vang cho Việt quốc.
Cuối năm 3921 Đạo Lịch, hắn đã rời khỏi Việt quốc, chiến đấu vì Đại Tề Võ An Hầu, chiến đấu vì chính mình ở Thiên Ngục.
Có lẽ vận khí không tốt, có lẽ trời gây trở ngại.
Nhưng thứ bản thân tự cầu, há có thể dừng bước?
Bạch Ngọc Hà xoay người tới gần một chiến sĩ Miêu tộc, trong nháy mắt đã giao chiến mấy trăm hiệp, trảm kẻ này dưới kiếm. Máu tươi nhỏ xuống lưỡi đao lạnh như sương, Bạch Ngọc Hà xuống ngựa, lần nữa điều động quân trận.
Đối diện chợt nghe thấy tiếng nổ vang!
Chỉ liếc mắt một cái, liền thấy một Yêu vương khuyển tộc phi gió mà đến.
Bạch Ngọc Hà đưa tay giũ ra mấy đạo kiếm khí cản đường, cũng lấy đạo thuật làm tường, không chút do dự dẫn quân lui về, lại dựa sát vào Thương Đồ Thần Kỵ.
Trong cuộc chiến tranh này, loại chiến thuật này hắn ta thi triển vô cùng nhuần nhuyễn.
Không đúng, là hai Yêu vương. Bên trái phía trước còn có một Yêu vương đang đến gần!
Ước chừng là biểu hiện của đội quân trăm người này khiến Yêu tộc quá mức khó chịu, nên trong chiến trường căng thẳng như vậy, còn phân ra hai Yêu vương đến tiêu diệt!
Kiếm ý của Bạch Ngọc Hà đã hoàn toàn kích phát, cảm nhận được sát ý không chút che giấu của đối thủ, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có gợn sóng.
Có Hách Liên chân nhân ở đây, dù có nhiều Yêu vương hơn nữa cũng không thể tạo thành uy hiếp. Thậm chí, còn có thể biến thành chiến công!
Trên chiến trường, vốn là cá lớn nuốt cá bé, cá lớn bị cá lớn hơn ăn.
Hiện giờ, đơn giản chỉ là chuyển giao nhân vật, làm mồi nhử câu cá, há lại là việc khó?
Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Hà đã tụ tập binh sát, quân trận trăm người đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức hóa thành trường long, cuốn về phía Thương Đồ Thần Kỵ ——
Hách Liên chân nhân cứu ta!
Nhưng bỗng nhiên, ở giữa không trung của quân trận đang gào thét, sự mê mang cùng kinh ngạc của Bạch Ngọc Hà đều biểu hiện kia rõ ràng trong binh sát đang kịch liệt lăn lộn.
Hách Liên chân nhân đâu?
Ngay lúc Bạch Ngọc Hà dẫn quân lui về, khống chế quân trận bay lên giữa không trung, hắn ta kinh ngạc nhìn thấy, từ bên trong hư không, bỗng nhiên nhô ra mọt cái tay lớn có bộ lông màu vàng rực rỡ, ầm ầm rơi xuống từ trên trời ——
Đánh cho Hách Liên Hao Hổ mang theo quang diễm vừa xông lên bay tới tận chân trời... Không rõ sống chết!
Bàn tay to lớn rơi từ thiên khung xuống kia giống như xoay chuyển đại địa, bao phủ mọi thứ trong vũ trụ, che đậy cả chúng sinh.
Khiến cho Chân Nhân đương thời cũng vô tung vô ảnh!
Mắt thấy cái đùi vừa mới ôm ổn liền đột nhiên bị quét ngang như vậy, Bạch Ngọc Hà rất khó không nghi ngờ nhân sinh!
Vừa bưng lên bát cơm Võ An Hầu phủ, Võ An Hầu liền không còn.
Vừa ôm đùi Hách Liên chân nhân, Hách Liên chân nhân cũng mất!
Đây rốt cuộc là vì sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad