Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3464. Hòa thượng Tu Di Sơn có thể chết không? (2)



Chương 3464. Hòa thượng Tu Di Sơn có thể chết không? (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chân hỏa tiêu tan, mây xanh đạp nát. Có tiếng ngọc vỡ vang lên, trường kiếm chém ba nhát liền lên nắm đấm của Thử Già Lam, ngăn chặn thế tiến công của hắn ta, đồng thời, cũng dùng kiếm phong xoay chuyển phương hướng của hắn ta. Khương Vọng tung người bay lên, gần như lướt qua bả vai của vị chân truyền Hắc Liên Tự này. Người nhanh như chớp nhoáng, chỉ để lại cho kẻ khác thời gian thoáng nhìn.
Ảo ảnh Kim Cương sau lưng Thử Già Lam trừng mắt giận dữ, hai luồng Phật quang bắn ra, đuổi sát theo cái ót trụi lủi của Khương Vọng.
Khương Vọng đột nhiên quay đầu.
Đôi mắt trong sáng đã hóa thành màu vàng pha đỏ, Càn Dương Xích Đồng đã phóng ra, ánh sáng bất hủ đụng trúng Phật quang!
Đôi mắt màu vàng đỏ bắn nát đôi mắt màu vàng rực! Có một ngọn Tam Muội Chân Hỏa kết thành đóa hoa lửa, rơi lên người Thử Già Lam.
Thử Già Lam chợt có cảm giác như khắp nơi trên cơ thể đều bị châm vào, rõ ràng đây không phải ảo giác. Không biết từ khi tiến vào thế giới Thần Tiêu cho tới bây giờ, tiểu hòa thượng Tu Di Sơn này đã quan sát bao lâu! Nhất định hắn ta phải thay đổi gì đó, bộc lộ sức mạnh trước đó chưa từng thể hiện thì mới có thể mở ra một con đường thắng, không rơi vào bẫy.
Bàn tay lớn chụp một cái, giật áo tăng xuống, như màn đêm ập tới, mang đóa hoa lửa nguy hiểm kia đi, không cho nó cơ hội tiếp tục nhìn thấu mình.
Từng khối cơ bắp trên thân thể tráng kiện gồ lên, kết thành hình các kiểu Phật Đà, trông như đứng trên vách núi, đang trèo lên đỉnh.
Bí truyền của Hắc Liên Tự, Nghìn Phật Bái Sơn!
Không giống vẻ Phật gia từ bi như bình thường mà có sức mạnh mênh mông cuồn cuộn. Có một nét đẹp hùng tráng khó thấy được sơn môn.
Lúc này thể phách của hắn ta đã sắp đạt tới cực hạn, khí huyết từ trong cơ thể tuôn ra giống như sương mù bốc hơi. Khiến hình dạng của nghìn vị Phật càng thêm rõ ràng, thế như chẻ tre.
Chỉ đấm ra một quyền… mà hư không có tới hàng nghìn nắm đấm xông tới.
Nghìn Phật Bái Sơn, đỉnh núi chính là Khương Vọng.
Mà Phật Ấn Thiên Quyền, khắp quanh thân, mỗi một nắm đấm đều có các loại biến hóa, khóa chặt tất cả mọi cơ hội chạy trốn, nhốt “Sơn” vào bên trọng.
Chịu nghìn Phật bái, tình thế như một ngọn núi cô độc, vậy mà Khương Vọng lại chỉ nhẹ nhàng đảo mắt một cái, chạm phải ánh mắt của Thử Già Lam.
Thế giới thần hồn đột nhiên vén rèm.
Thứ Thử Già Lam nhìn thấy vẫn là Nghìn Phật Bái Sơn, vẫn là hàng nghìn nắm đấm đang lao về phía hòa thượng Tu Di Sơn.
Nhưng bầu trời ầm vang đẩy ra một cánh cổng cổ xưa tôn quý, một vị Bồ Tát với đôi mắt hiền từ mở ra trên bầu trời, vươn bàn tay to sáng ngời ra, lấy chưởng nghênh quyền.
Lục Dục Bồ Tát ngồi trước Thiên Môn!
Đây là ảo hay là thật, là thân xác hay thần hồn, Thử Già Lam hoàn toàn không quan tâm. Sức mạnh chính là tất cả, sức mạnh cực hạn chính là Phật pháp cực hạn. Nghìn Phật Bái Sơn, chỉ biết hướng thẳng lên núi.
Hắn ta đã bộc lộ sức mạnh cực hạn, ắt phải thắng.
Hàng nghìn nắm đấm xông thẳng lên trời, tấn công Bồ Tát, phá Thiên Môn. Cho dù trong cảnh ngộ nào, lúc nào, nơi nào, hắn ta cũng phải đánh đến long trời lở đất.
Nhưng chớp mắt một cái tất cả đều tiêu tan.
Bồ Tát Tu Di Sơn không biết tên là gì kia tiêu tan, cánh cổng cổ xưa tôn quý đóng sầm cửa, cho hắn ta ăn “bế môn canh”.
Chỉ có hòa thượng áo xanh với cái đầu trọc bóng loáng kia đang lướt qua nắm đấm đầy trời, như cá gặp nước, như chim ưng trên bầu trời.
Không nói thương thế trên người còn chưa hồi phục, cho dù ở trạng thái đỉnh phong, Khương Vọng cũng không bao giờ đón đỡ đòn này. Thậm chí có thể nói khó mà tiếp được.
Thế cục Thần Tiêu khắp nơi đều là thủ đoạn của Thiên Yêu, Thần Sơn này là nơi Yêu Vương vây quanh.
Nếu không phải ở thế bắt buộc hắn cần gì phải đối đầu với ai, để bản thân hảo tổn sức lực chứ?
Mặc dù thần hồn đã khôi phục hoàn chỉnh, có tự tin đối đầu với bất cứ kẻ thù nào, nhương tấn công về phương diện thần hồn lần này vẫn chỉ là thăm dò mà thôi.
Thăm dò biến hóa của Nghìn Phật Bái Sơn!
Thấy một lần biến hóa trong thế giới thần hồn, kiến thức được bổ sung, Khương Vọng đi lại cực kỳ tự do, đi liền mấy vòng, sau đó thoát ra khỏi quyền thế.
Sau đó nắm vuốt Họa Đấu Ấn đã im lặng hiển hiện bên tay trái, đột nhiên lật một cái, Tất Phương Ấn phóng ra!
Thần điểu một chân mang theo biển lửa dữ dội cuốn tới như thủy triều, đụng độ trực diện với tên Linh tộc ở trạng thái chắp vá kia!
Trong lúc vừa rơi vừa đuổi vừa chạy như vậy, Chu Lan Nhược vì quá thận trọng nên chưa đuổi kịp, nhưng Linh Hi Hoa nghẹn một bụng sát ý không có chỗ xả đã cầm thương lao tới.
Nhưng đối diện là một con Thần Điểu, một vùng lửa đỏ.
Tận mắt nhìn thấy Dương Dũ bị thiêu chết như thế nào, làm sao dám đón đỡ?
Nhất là hắn ta cảm nhận được một luồng kiếm ý ngút trời, mũi kiếm như đang dí sát trên lồng ngực.
Lập tức nâng cây thương bằng xương trong tay lên, mở lồng xương ra, ngăn chặn trước biển lửa. Còn bản thân thì hóa thành một làn sương đen, bay thẳng lên trời.
Hòa thượng áo xanh lại đột nhiên thu kiếm, lách người giữa không trung, thoát khỏi sự giam cầm của tất cả cơ quan, bay thẳng lên đỉnh Thần Sơn.
Trời rộng biển xanh mở ra!
Nhoáng cái đã mất tăm.
Phản ứng như vậy, tốc độ như vậy!
Giết Dương Dũ, thoát khỏi bảo tháp, đấu với Thử Già Lam, đẩy lui Linh Hi Hoa, tất cả đều làm liền một mạch.
Trư Đại Lực còn chưa hoàn hồn, hòa thượng áo xanh hư hư thực thực kia đã biến mất không dấu vết. Hết chương 3464.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad