Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3345. Ma Vân yêu không ngủ (1)



Chương 3345. Ma Vân yêu không ngủ (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên trong phủ thành chủ của thành Ma Vân.
Nghe thấy những lời bừa bãi của Vũ Tín, Chu Tranh trời sinh có mắt kép chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.
Lão tử vô mưu? Dựa vào ngươi mà cũng có thể đứng đây đưa ra lời bình anh hùng thiên hạ?
Hắn ta cắn răng, nén hận nói: "Tên Vũ yêu này, sớm muộn gì ta cũng sẽ xé miệng của hắn."
Chủ nhân của thành Ma Vân, Chân yêu Chu Huyền đứng bên cạnh chỉ cười nói: "Cổ Nan Sơn Dương Dũ cũng tới, còn mang theo cả Tri Văn Chuông. Thần Tiêu bí tàng không biết giả hay thực này quả thực là cái bánh thơm ngon... Lan Nhược, chuyện này chính là bài kiểm tra lớn của ngươi đấy."
Chu Tranh ngoan ngoãn rủ mắt, không nói nữa.
Mà Chu Lan Nhược ngồi ngay ngắn trước giá đỡ cầm, biểu tình vẫn thong dong như cũ, nhẹ nhàng nói: "Hiện giờ, ta tin rằng, một khi Thần Tiêu bí tàng mở ra, chúng ta có thể chạy tới nơi trong vòng mười hơi."
Theo tình thế trước mắt mà xét, phàm là những kẻ có ý định, có biện pháp cũng đều rất khó đuổi đến hiện trường trong mười hơi.
Chuyện này khiến cho những công phu mà Chu Tranh hạ xuống trên người Vũ Tín lộ ra vẻ phô trương.
Quả thực là phí sức cầm giỏ tre múc nước, cuối cùng lại hóa công dã tràng.
Lúc tiếng chuông vang vọng toàn thành, gia chủ Viên gia là Viên Giáp Chinh đang ngồi uống trà trước ấm lò. Thanh niên tài tuấn của Viên gia là Viên Mộng Cực còn đang thả lưới, điều tra vết tích của Xà Cô Dư ở khắp nơi. Vừa nghe thấy tiếng Tri Văn Chuông vang lên, nghe thấy Vũ Tín ở nơi đó cười mắng chư phương, Viên Mộng Cực sửng sốt một chút: "Hửm? Sao Vũ Tín lại nhắc đến Xà Cô Dư? Hắn biết Xà Cô Dư ở đâu sao?"
Là giá chủ của Viên gia, Viên Giáp Chinh đã rất già, đương nhiên, đây là đang chỉ thọ nguyên dần trôi qua còn tu vi của ông ta thì đến chết mới suy.
Ông ta quả thực muốn bồi dưỡng người kế nghiệp trước khi chết nhưng hiển nhiên, Viên Mộng Cực vẫn còn kém rất nhiều. Giờ phút này lão giả nâng chén lắc đầu, cười mắng: "Vẫn còn nhớ thương Xà Cô Dư à! Tiểu tử nhà ngươi quả thực là sơ tâm không đổi mà!"
Viên Mộng Cực cười đắc ý: "Ta đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, nhất định phải cắn được miếng thịt mỡ trước miệng Lộc Thất Lang, để xem xem hắn ta còn dám tự cao tự đại nữa không! Thật xem thành Ma Vân là nhà hắn à!"
Viên Giáp Chinh nắm lấy bầu rượu trên bàn, lắc lắc khiến nó phát ra tiếng vang, mở miệng nói: "Tiểu tử Vũ gia nói nhiều như vậy, ngươi không bắt được chút trọng điểm nào sao?"
Viên Mộng Cực nhanh nhẹn dời một vò lão tửu bên cạnh tới, đổ đầy vào bầu rượu đã thấy đáy trên lò đất, sau đó hắn ta nghĩ nghĩ, buồn bực nói: "Tên Vũ Tín kia lại dám nói ta không đáng nhắc đến, ta sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Viên Giáp Chinh liếc mắt, ria mép nhô cao: "Thần Tiêu bí tàng kia ngươi không động tâm chút nào sao?"
"À!" Viên Mộng Cực thở dài một hơi, ngồi xuống: "Sao có thể không động tâm chứ, nhưng chuyện này ta chưa hề có chuẩn bị trước, nào có chỗ nhúng tay? Đừng thấy Tri Văn Chuông của Cổ Nan Sơn chiếu rõ Vũ Tín mà lầm, giờ còn không biết hắn ta và cái tên mặc áo đen kia đang trốn ở đâu đâu! Ta biết tìm bọn họ bằng cách nào? Dù có tìm được, vội vã ra cửa có thể chiếm được chỗ tốt sao? Vẫn là thôi đi, chẳng bằng ta cứ ăn thịt mà mình đã thấy... Gia chủ, đến lúc đó ngài phải ra tay hỗ trợ đấy."
Viên Giáp Chinh hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Viên Mộng Cực này, nói ngốc thì cũng không phải nhưng nói thông minh thì cũng chẳng đúng. Cũng không biết phải đánh giá thế nào mới thỏa đáng.
Ông ta dứt khoát rót thêm cho mình một chén rượu ——
Thôi, không quan tâm nữa, con cháu tự có phúc của con cháu!
...
Trong mật thất Thần Tiêu ẩn giấu cực sâu, tất cả gợn sóng của thần thông, đạo thuật đều bị ngăn cách. Vũ Tín cùng Hùng Tam Tư tiến lên vô cùng gian nan, phí rất nhiều công sức, có thể nói là những chuẩn bị trong mấy năm gần đây đều đã bỏ vào hơn phân nửa. Cho nên sau khi đi vào, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Bọn họ còn gặp phải nhiều khó khăn như vậy, huống chi là những kẻ khác?
Dù sao việc Tri Văn Chuông xuất động cũng là thứ mà không ai nghĩ đến.
Tổ hợp trù tính Thần Tiêu bí tàng nhiều năm này, đương nhiên cũng không biết nhất cử nhất động của bọn họ đều đang bị toàn thành Ma Vân vây xem... Còn đang phấn khởi tiến hành đại nghiệp khai phát Thần Tiêu bí tàng.
Vũ Tín là kẻ kích động nhất, chỉ là không biết vì sao, hắn ta luôn cảm thấy lưng có hơi lạnh, giống như bị ai để mắt tơi vậy —— Chuyện này đương nhiên không thể nào rồi, Thần Tiêu mật thất này trống trơn không có chỗ ẩn núp, sao có thể ẩn tàng được ánh mắt của kẻ khác?
Câu đố đầu tiên trên vách tường là do Hùng Tam Tư cùng hắn ta giải đọc. Chủ yếu là Hùng Tam Tư nhưng hắn ta cũng đóng góp ý kiến... Dù rằng không được tiếp thu.
Giờ phút này, mỗi người phụ trách một cửa ải, cùng tiến lên, phá giải cánh cửa bí tàng.
Có điều, hắn ta đứng trước vách tường mình phụ trách, nghĩ đông nghĩ tây, chuyển trái dời phải một lúc lâu vẫn không có tiến triển gì. Lại quay đầu nhìn động tác của Hùng Tam Tư như nước chảy mây trôi... Cảm thấy rất khó hiểu với trí thông minh thường ngày của mình.
Hắn ta không nhịn được, nhíu mày hỏi: "Hùng lão ca, vì sao ta làm kiểu gì cũng không được, chuyện này cần năng khiếu gì sao?"
Hùng Tam Tư đứng ở trước vách tường màu trắng bạc, đưa tay di động khối lập phương, có một loại tự tin thong dong khó diễn tả bằng lời: "Ngươi biết "Doanh Bất Túc" không?"
Không biết vì sao, rõ ràng hắn ta đeo mặt nạ, ẩn giấu thân hình, thanh âm cũng thô lệ khó nghe nhưng lại cho người ta một cảm giác tin chắc rằng —— hắn ta là một mỹ nam tử.
"Mấy ngày trước đây mới học qua! Là một trong chín số của Nhân tộc bên kia!" Vũ Tín kiêu ngạo đọc lên: "Mượn có dư, không đủ để ẩn tạp số lượng."
"Không liên quan đến cái này." Hùng Tam Tư lấy từ trong ngực ra một khối da thú: "Ngươi dò đồ án trên này rồi làm theo là được." Hết chương 3345.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad