Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1346: Hữu kinh vô hiểm

Chương 1346: Hữu kinh vô hiểm
Nhìn thấy bọn họ sắp phải rời đi, Khương Vọng vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ ân cứu viện của tiền bối. Lần này nếu không nhờ có tiền bối, Khương Vọng liền..."
Vương Ngao khoát khoát tay: "Không cần cảm ơn ta, chuyện này cũng không phải là ân tình mà ta cho ngươi!"
Ông ta không muốn giải thích nguyên nhân với Khương Vọng, cũng khinh thường việc thi ân ban nghĩa, trực tiếp bắt lấy tay của Tôn Tiểu Man, giống như diều hâu quắp lấy gà con.
Tôn Tiểu Man cũng không hề mất tự nhiên, hiển nhiên cũng đã quen với việc sư phụ của mình không xem mình là nữ hài tử, bị Vương Ngao quắp trên tay, vẫn rất vui vẻ phất phất tay với Khương Vọng: "Gặp lại sau nha, hảo huynh đệt"
"Lần sau... gặp"
Không đợi Khương Vọng nghĩ kỹ rốt cuộc nên gọi nàng ta là hảo huynh đệ hay là hảo tỷ muội, thì đôi sư đồ này đã biến mất khỏi tâm mắt.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, gặp được bằng hữu cũ, không nghi ngờ gì đều chính là những chuyện đáng vui mừng.
Nhưng câu nói kia của Vương Ngao mà khiến cho tâm trạng của Khương Vọng không thể thả lỏng được.
Hoặc là Vương Ngao chỉ là không muốn hắn mang ân, hoặc là trong câu nói kia của ông ta, có thể thấy việc Huyết Vương lần này đột nhiên chặn giết hắn không phải là một chuyện ngoài ý muốn!
Ông ta rõ ràng đã cứu mình, nhưng lại nói không hề cho hắn ân tỉnh. Vì sao?
Chỉ có một cách giải thích phù hợp, chính là mối nguy của hắn, chính là đo ông ta mang đến!
Hoặc là nói là... "bọn họ" mang đến.
Suốt dọc đường xảy ra rất nhiều chuyện "trùng hợp", dường như cũng có thể giải thích được. Ví dụ như vì sao ở trong Phù Đồ Tịnh Thổ, đi đến nơi nào, cũng không thể tìm được phi thuyền trở về Hoài đảo. Lại ví dụ như vì sao Giới Hà lại trùng hợp di chuyển vị trí, lại trùng hợp xuất hiện trước mặt hắn...
Có người nào đó dùng hắn làm mồi nhử, để câu con cá lớn Hải tộc sao? Khương Vọng lặng lẽ nghĩ.
Đại nhân vật đương nhiên có kế hoạch của đại nhân vật, có sắp xếp của đại nhân vật. Chơi cờ bình kịch, không chế đại cục Mê Giới, tương lai của Nhân tộc...
Nhưng từ đầu đến cuối, không một ai từng hỏi liệu hắn có nguyện ý làm mồi nhử hay không!
Cho đến bây giờ, hắn không hiểu tại sao lại đi một vòng bên bờ vực sinh tử, vẫn không biết được đây là một ván cờ gì! Không biết vì sao bắt đầu, mà cũng không biết người đó muốn gì.
Nhưng thì sao chứ?
Khương Vọng cũng chỉ có thể nở một nụ cười khổ, biết rồi, thì vẫn phải làm bộ như không biết!
Dù sao thì Giới Hà trùng hợp dịch chuyển kia đã tạo ra cho hắn cơ hội chạy trốn.
Dù sao thì Vương Ngao vẫn ra tay cứu hắn chứ không hề ngồi nhìn hắn chết đi.
Nhân vật nhỏ thì phải biết mang ơn, không phải sao?
Hắn sắc mặt như bình thường bay trở về Chước Nhật Phi Chu, tu sĩ Dương Cốc đang ở trên khoang thuyền đi qua đi về.
"Có thể sửa lại không?" Khương Vọng hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn" Nhìn thấy trận giằng co vừa rồi của các cường giả, thái độ của vị tu sĩ Dương Cốc này đối với Khương Vọng rõ ràng càng thêm cung kính hơn một chút: "Lúc nãy chẳng qua là bị ép tiêu hao hết sạch nhiên liệu mà thôi. Chắc là phải về đảo một chuyến để lấy chút nguyên thạch"
Lúc nãy chắc là Huyết Vương chỉ là muốn bắt sống, nên mới không sử dụng thủ đoạn quá mức cứng rắn.
"Dùng của ta vậy!" Khương Vọng trực tiếp lấy nguyên thạch từ trong hộp trữ vật của hắn ra, chất đống trước mặt người kia.
Hắn không muốn trì hoãn thêm một chút nào, chỉ muốn sớm trở về quần đảo ven biển. Trong lòng không hiểu tại sao lại xuất hiện một luồng oán khí chẳng thể nào diễn tả nổi, nên giọng nói cũng không ôn hòa lắm.
"Không thành vấn đề!" Tu sĩ Dương Cốc này cũng không khó chịu, thiên kiêu kiêu ngạo một chút cũng rất bình thường, hơn nữa người ta không phải còn tốn tiền sao? Đưa tiền ra chính là đại gia!
Y dứt khoát nhận lấy nguyên thạch, một lần nữa loay hoay với pháp trận trên tàu cao tốc.
"Chuyện đó" vẫn là Khương Vọng đứng một mình tức giận một hồi, nói: "Sau khi trổ lại quân đảo ven biển thì trả lại cho ta là được."
Tu sĩ Dương Cốc lái thuyền bỗng sửng sốt một chút, suýt nữa làm lật cả thuyền.
Không ngờ ngươi vậy mà lại chỉ cho mượn thôi à, vậy ngươi đổ nguyên thạch ra với khí thế ngất trời đó làm gì vậy chứ! Người không biết còn tưởng là ngươi muốn mua lại phi thuyền nữa đó!
Hắn ta quả thực cũng không biết nói gì: "... được rồi."
Cơn sóng dữ đột nhiên bị một loại sức mạnh nào đó tách đôi thành một khoảng yên tĩnh.
"Huyết Vương thật ra rất gian xảo." Từ trong một giọt nước sáng lấp lánh lơ lửng trong không trung phát ra một giọng nói.
Yên lặng một lúc, có một giọng nói phát ra từ tiếng gió: "Từ Ngư Tự Khánh có tiềm lực thống soái, đến Chân Vương có tư cách xung kích Hoàng Chủ như Huyết Vương này, mà Vạn Đồng kia, vậy mà lại chẳng hề cảnh báo gì cả. Chỉ nhìn chứ không can thiệp"
"Nguy Tầm, kế hoạch của ngươi thất bại rồi" Có một giọng nói vang như tiếng sấm, lại đột ngột vang lên.
"Đúng vậy" Biểu cảm của Nguy Tầm vẫn bình tĩnh như cũ, khẽ cười nói: "Ta mời chư vị tới, là muốn tìm nơi mà chân thân của Vạn Đồng đang ở. Sau đó tiến vào thương hải, ám sát, cắt đứt sự bành trướng của Hải tộc, hóa giải kiếp nạn của Nhân tộc ta. Bây giờ nhìn lại, quả là thất bại. Vạn Đồng so với tưởng tượng của ta còn lẩn trốn cẩn thận hơn nhiều, trên đài Thiên Nhai, ông ta suýt nữa đã chuyển mắt, ta cho là ông ta không kiêng nể gì. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó chẳng qua chỉ là đang dò xét mà thôi."
"Ngươi tiện tay bày kịch muốn Vạn Đồng để ý đến thiên kiêu Nhân tộc, không ngờ Vạn Đồng lại căn bản chẳng thèm để ý. Vừa tốn công chuẩn bị khiến cho nhân tài mới của Hải tộc gặp nạn, kết quả Vạn Đồng vẫn im lặng. Dụ Huyết Vương đến lại càng tốn nhiều công sức hơn, bây giờ Huyết Vương chạy trốn, Vạn Đồng chẳng thấy tăm tích đâu... chúng ta nhiều người như vậy đều đợi ở đây, hành động lần này không thu hoạch được gì cả"
Giọng nói như sấm kia nói: "Vốn dĩ có thể lợi dụng việc nắm giữ vị trí di chuyển của Mê Giới để thực hiện một cuộc đại chiến hoàn hảo"
Ánh mắt Nguy Tầm vẫn bình tĩnh, trước sau ôn hòa nói: "Không cần hối tiếc vì những chuyện đã qua. Bọn họ chẳng qua chỉ là làm loạn quy tắc thêm lần nữa, ta chỉ cần tìm ra quy luật thêm lần nữa là được. Làm lại một lần, nhanh thôi"
"Nhưng lợi thế nắm giữ việc Mê Giới đột ngột dịch chuyển vị trí đã chẳng còn nữa rồi."
"Không còn thì không còn. Thắng bại ở năm ba khu vực, không ảnh hưởng đến đại cục. Chỉ là Vạn Đồng..." Nguy Tâm khẽ thở dài: "Bỏ qua lần này, ông ta có lẽ đã nhận ra gì đó rồi, sau này chỉ sợ sẽ càng trốn kĩ hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad