Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3097 - Chân tướng








Chương 3097 - Chân tướng



Chương 3097 - Chân tướng




Chương 3097: Chân tướng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thập Tứ có chút bận tâm nhìn thoáng qua Khương Vọng, lại nói với Trọng Huyền Thắng: "Vậy kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"
Nàng là người rất ít khi nói chuyện nhưng lại muốn thay Khương Vọng đặt câu hỏi.
Trọng Huyền Thắng chậm rãi trả lời: "Mặc dù bây giờ còn một số chỗ chưa nghĩ thông, nhưng nếu bắt Lôi Chiêm Càn này thì chắc chắn sẽ không sai. Chỉ là trước đó cần phải xác định một vài chứng cứ..."
"Điều quân đội."
Đối thoại của hai người bằng hữu, gọi cảm xúc của Khương Vọng trở về.
Hắn trực tiếp mở miệng nói: "Dùng ấn quốc hầu của ta và huynh, điều động quận binh gần đây, lục soát toàn bộ Dã Nhân Lâm. Ta muốn hoàn tất xác nhận cuối cùng."
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, cũng rất ngột ngạt.
Trong đêm tối cô đơn này, ẩn ẩn sát cơ.
Đúng lúc này ——
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Từng tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên trong đêm khuya tại nơi này, từ xa mà đến gần.
Một người thanh niên dáng ngườ trung bình, giẫm lên cành khô lá rụng xuất hiện.
Hắn vẫn mặc một thân võ phục kia.
Tóc dài, mày rậm, ngũ quan không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ không còn thấy vẻ kính cẩn ban ngày nữa.
Là Lôi Chiêm Càn mang theo nụ cười lạnh nhạt.
Gã nhìn ba người trong rừng, động tác vỗ tay dừng lại, bước chân cũng dừng lại. Ánh mắt của gã khá là tiếc nuối, nhưng lại chứa đầy tán thưởng: "Suy đoán rất đặc sắc."
Câu nói này không thể nghi ngờ là một loại thừa nhận.
Gã thừa nhận suy đoán của Trọng Huyền Thắng là chính xác.
Ngay trước mặt Khương Vọng, gã thừa nhận là mình giết Lâm Hữu Tà!
Khương Vọng dậm chân bước lên trước, ngăn Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ ra sau lưng, chậm rãi rút ra Trường Tương Tư, kiếm quang chói lọi ẩn hiện cùng kiếm phong, ánh lên trong mắt hắn.
"Bây giờ ngươi có thể nói cho ta, thân phận chân thật của ngươi." Hắn lên tiếng.
"Nhìn dáng vẻ hung thần ác sát này của ngươi xem, sao hả, muốn lập bia cho ta?"
Đối mặt với sát ý không che giấu chút nào của Võ An Hầu Đại Tề, Lôi Chiêm Càn này tựa hồ không có chút sợ hãi nào. Gã chỉ giang tay ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Thân phận chân thật của ta... Ha ha..."
Hắn ta cười hai tiếng, đột nhiên nhìn Khương Vọng, ánh mắt kia vô cùng quái dị: "Không phải ngươi vẫn luôn tìm ta sao?"
Ầm ầm!
Có sấm sét nổ vang bầu trời!
...
"Không phải... Ngươi vẫn đang tìm ta sao?"
Vấn đề này... Rất quen thuộc.
Lạnh lẽo như băng.
Tang lễ của Khương Vô Khí đã kết thúc rất nhiều ngày.
Lôi Chiêm Càn vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cơn say.
Không thể hoàn toàn tỉnh lại, cũng không có cách nào hoàn toàn thiếp đi.
Cửa lớn khóa chặt, ai cũng không gặp. Không thể đối mặt với ánh nắng, sẽ cảm thấy rất chói mắt. Gã du đãng bên trong địa khố thuộc về mình, giống như cô hồn dã quỷ.
Gã chưa từng hoài nghi tài hoa của mình.
Dù cho nội tình Lôi gia có không bằng gia tộc khác, dù cho gã đã thua Khương Vọng - người được cho là nhân tài mới nổi kia bao nhiêu lần, dù cho thế nhân có đánh giá như thế nào, từ khen ngợi như thủy triều đến đầu đường cuối ngõ đều là mỉa mai.
Từ đầu đến cuối, gã vẫn luôn tin tưởng mình, sẽ đi đến nơi cao nhất kia.
Bởi vì biểu đệ - thiên hạ đệ nhất thiên tài đã từng nói —— "Biểu huynh, thiên phú của huynh không thua bất kỳ kẻ nào."
Đời này của Lôi Chiêm Càn gã chỉ phục một mình Khương Vô Khí.
Khương Vô Khí là thiên hạ đệ nhất thiên tài, gã không thua bất kỳ kẻ nào nên dĩ nhiên gã chính là thiên hạ đệ nhị thiên tài.
Gã tin tưởng việc mình bại bởi Khương Vọng, chỉ là bởi vì lười biếng, là bởi vì chính mình còn chưa đủ cố gắng.
Nghe nói tiểu tử nông thôn kia, ngay cả đi dạo thanh lâu cũng không quên tu hành, đi đường còn không quên đả tọa, ngay cả đêm đoạt được danh hiệu Hoàng Hà khôi thủ kia, hắn cũng vượt qua trong tu hành!
Gã đã đã quyết sẽ liều mạng cố gắng như biểu đệ đã nói, "Bắt chước cường địch", học tập sự cố gắng của Khương Vọng, học tập sự phấn đấu của Khương Vọng. Từ bỏ những giao lưu không cần thiết, tránh khỏi việc vặt của gia tộc, cố gắng khai phát thần thông Lôi Tỷ, vì biểu đệ, vì Trường Sinh Cung, vì Lôi gia mà tranh thủ!
Nhưng là bây giờ, gã bắt đầu hoài nghi cái gọi là thiên phú, gã bắt đầu hoài nghi ý nghĩa của việc cố gắng.
Ai có thể thiên tài hơn Khương Vô Khí?
Ai có thể cố gắng hơn Khương Vô Khí?
Hắn bị trúng hàn độc từ khi còn nằm trong tã, ngày nào cũng uống thuốc, mang theo vận mệnh chết yểu, từng bước một đi đến vị trí chủ nhân của Trường Sinh Cung.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Cũng chỉ có thể lẳng lặng nằm bên trong quan tài, nhìn lăng mộ cao ngất, dần dần đắp lên...
Gã nghĩ có lẽ là thiên ý khó phạm.
Nếu như ngay cả Khương Vô Khí cũng không thể chiến thắng vận mệnh. Vậy thì trong biển người mênh mông, ai có thể đối chọi được đây? Lôi Chiêm Càn gã lại có biện pháp gì?
Gã biết Khương Vô Khí đã cố sắp xếp, hy vọng gã vào Khương Vọng biến chiến tranh thành tơ lụa. Gã biết, sau khi Khương Vô Khí chết, mình đã không thể trêu vào Khương Vọng.
Thế nhưng là có liên quan gì?
Có ý nghĩa gì?
Gã không muốn nhìn thấy toàn thành khoắc màu trắng, gã biết không có mấy ai thực lòng khóc vì Khương Vô Khí.
Gã không còn mặc sức tưởng tượng tương lai sẽ bước lên địa vị cao, giục ngựa lên chiến trường, trấn quốc vì Đại Tề. Nếu như người đăng quang chí tôn không phải người kia, thì dù gã có đi đến vị trí của Khương Mộng Hùng thì cũng có gì vui vẻ đâu chứ?
Tâm này vì sao lung lay!
Gã lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, giống như là một con thú bị nhốt không tìm thấy nhà.
Có lúc gã la to, có lúc lại quyền đấm cước đá, có lúc khóc lớn, có lúc lại cười to.
Cuối cùng rã rời, chết lặng, lảo đảo tìm đến nơi giấu rượu, bóc giấy dán, tham lam ngửi mùi rượu, ngã vào cơn say...
Cũng không biết là ngủ bao lâu.
Mãi đến một thời điểm nào đó, có người vỗ vỗ bờ vai của gã.
Là ai?
Trong lòng Lôi Chiêm Càn nảy lên ý nghĩ như vậy.
Nhưng lại không có động tác gì khác.
Gã cứ muốn chìm đắm trong men say, không muốn nghĩ đến điều gì, cũng không muốn làm gì khác.
Nếu không phải có tu vi siêu phàm, có lẽ đã sớm chết trong hơi men rồi.
Đáng tiếc gã có tu vi siêu phàm.
"Đừng quấy rầy ta."
"Đừng quấy rầy ta...."
"Không phải ta không biết trách nhiệm của mình."
"Không phải ta không biết mình nên cố gắng, nên tỉnh lại, nên gánh chịu. Nhưng ta rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. Để cho ta nghỉ ngơi thêm một lúc, được không?"
Ngay sau đó tóc của gã liền bị một bàn tay nắm lấy, trực tiếp lôi dậy!
Rầm rầm.
Rượu văng khắp nơi, dưới mái tóc dài ướt sũng, gã miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy nam nhân đang nắm lấy tóc mình ——






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad