Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1756: Kiếm này tến tuyệt khôi

Chương 1756: Kiếm này tến tuyệt khôi
Từ chỗ ngồi của Trọng Huyền Thắng đi về phía trước khoảng chừng hai mươi hàng, vị trí đầu tiên được vây lại, chính là vị trí của các tuyển thủ chuẩn bị tranh tài của Tề quốc.
Tào Giai nhẹ nhàng dựa về phía sau một chút, tư thái rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều.
Khóe mắt liếc qua Trọng Huyền Tuân mặc bạch y trắng hơn tuyết ngồi bên cạnh, thấy sườn mặt kiêu ngạo của người kia, lúc này cũng vô cùng nghiêm túc.
Cho dù là Trọng Huyền phong hoa cũng không thể tỏa sáng một mình, ông thân là người thuộc cao tầng của Tề quốc, cảm thấy rất hài lòng.
Mà Trọng Huyền Tuân lẳng lặng nhìn về phía diễn võ đài, trong ánh mắt thật ra chỉ có tiếc nuối.
Tiếc rằng không thể giao thủ với Khương Thanh Dương lúc vẫn còn Nội Phủ. Không thể dùng Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng đao, đấu với Kiếm Tiên Nhân này!
Nhưng có thể thấy Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu, cũng coi như mất thứ này được thứ khác.
Nhưng nếu như ban đầu, ở trước Thái Miếu, tranh Nội Phủ trước...
Tranh Nội Phủ xong rồi, mặc kệ kết quả như thế nào, lại tấn thăng Ngoại Lâu.
Vậy thì vừa có thể kiến thức được Kiếm Tiên Nhân, lại có thể kiến thức được Thiên Nhân Ngũ Suy, thì đúng là vui vô cùng!
Trọng Huyền Tuân y có thể nhìn thấy đỉnh cao nhất thế gian này, mới gọi là không uổng thời gian!
Tiếc quát!
Kế Chiêu Nam đặt thương ngang trên đầu gối, Thiều Hoa Thương sáng trắng như tuyết, khẽ run trên gối.
Hắn ta lặng lẽ nổ nụ cười.
Thân là cường giả Thần Lâm, lại bị một tu sĩ Nội Phủ kích phát chiến ý. Điều này đúng là một chuyện hiếm thấy.
Nhưng hắn ta thật sự rất mong đợi, đợi đến khi Khương Vọng đạt đến Thần Lâm, thì đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào!
Khương Vọng nếu có thể Nội Phủ thắng Vương Di Ngô, Thần Lâm lại thắng Kế Chiêu Nam, đạt được danh hiệu gì đó đại loại như khắc tinh của đệ tử Quân Thần...
Chẳng phải rất thú vị sao?
Khác với người nước Tề, tâm trạng của người nước Tần tất nhiên rất phức tạp..
Chương Cốc hồi lâu không nói câu gì.
So với sự thất bại của Cam Trường An, sự thất bại của Tân Chí Trăn lại càng làm cho Chương Cốc thở dài. Bởi vì Cam Trường an chỉ mới mười chín tuổi, sự tích lũy Ngoại Lâu vẫn còn hơi khiếm khuyết, trước khi chiến đấu, hy vọng đối với y cũng chỉ là có thể vào chung kết mà thôi... Cuối cùng lại dừng ở bát cường.
Gặp phải Đấu Chiêu, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Tần Chí Trăn thì lại khác. Đao thuật còn vượt qua đỉnh cao nhất, thành tựu Ngũ Phủ Đồng Diệu như hắn ta, chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí khôi thủ lần này của Tần quốc.
Ở Nội Phủ trưởng, ông ta thậm chí còn chưa từng nghĩ đến khả năng thứ hai.
Nhưng bây giờ lại dùng bước ở tứ cường...
Nhưng ông ta thật sự không thể nói rằng, biểu hiện của Tần Chí Trăn không xuất sắc. Chỉ có thể nói thế gian rộng lớn, quần tỉnh lộng lẫy, núi cao còn có núi cao hơn. Khương Thanh Dương quả thật là một người kinh tài tuyệt diễm, thắng cũng là lẽ thường!
Đường đường là thống soái Bá Nhung quân, phân ưu sâu sắc với quốc sự, ông nhìn thoáng qua Hoàng Bất Đông, bây giờ liền trông cậy vào gia hỏa này...
Nhưng mà Hoàng Bất Đông giống như tiểu lão đầu này, lại híp mắt, hoảng hốt, không biết đứng đó làm gì.
Haizz!
Trong đội ngũ dự lễ của Tần quốc, không ai nói được lời gì.
Ngoại Lâu và Nội Phủ liên tiếp thất bại, đối với người Tần quốc yêu chuộng võ phong mà nói, đúng là một chuyện không dễ tiếp nhận.
Rõ ràng bọn họ đánh thắng cuộc chiến Hà Cốc, đại thắng Sở quốc hùng mạnh, chính là lúc sức ảnh hưởng kịch liệt khuếch trương, muốn cùng Cảnh quốc cạnh tranh danh hiện mạnh nhất một lần.
Nhưng thành tích của lần Hoàng Hà Hội này...
Thật sự không đủ để xứng đôi với quốc lực của Đại Tần.
Cam Trường An trầm mặc không nói.
Cái gì gọi là kiếm có thể thông thần?
Đây chính là!
Tần Chí Trăn thua không oan.
Y lại càng không lời nào để nói!
Trên diễn võ đài, một kiếm tuyệt đỉnh này không biết chiếu rọi bao nhiêu lòng người.
Chỗ khán đài của Mục quốc, đôi đồng tử màu xanh của Hách Liên Vân Vân đảo vòng vòng, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Nhữ Thành.
Mặc dù không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt lại rất rõ ràng...
"Nghĩa huynh của huynh rất uy phong đấy!"
Khóe miệng Triệu Nhữ Thành nhếch lên, cười.
Cười đến đắc ý, cười đến rực rỡ, cười đến mức mê người!
Đây là lần đầu tiên kể từ khí Hách Liên Vân Vân quen biết Triệu Nhữ Thành đến nay, thấy y cười tự nhiên, hào phóng mà thẳng thắn đến vậy!
Cho nên nàng cũng nhịn không được mà cười.
Đồng thời che chắn Triệu Nhữ Thành đang cười lại, không để cho nữ ni Ngọc Chân có cơ hội nhìn thấy.
Cho nên nàng cũng không chú ý đến, từ đầu đến cuối, Ngọc Chân vẫn luôn nhìn về phía diễn võ đài, chưa từng dời mắt một khắc nào.
Khác với Đại Đô Đốc Hạ Hầu Liệt thật lòng lo lắng cho thiên kiêu trẻ tuổi của Mục quốc và Trung Sơn Vị Tôn vẻ mặt khẩn trương, hai mắt Hoàng Xá Lợi lại rực sáng, nàng ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống, khuỷu tay chống lên hai đầu gối, hai tay nâng mặt của mình, si ngốc nhìn lên diễn võ đài.
Đẹp!
Tuyệt đẹp!
Sướng chết lão nương rồi!
Đúng là kiếm tiên tử mà!
Lần Hoàng Hà Hội này, đến đúng là đáng giá!
Hạ Hầu Liệt nghiêng mắt iếc nàng ta hồi lâu mà nàng ta cũng không nhận ra.
Đây là đang nghiên cứu đối thủ sao?
Đường đường là Kiêu Ky Đại đô đốc cũng chỉ có thể trấn an chính mình như vậy.
Đối với những khán giả không phải người Tần - Tê mà bói, bỏ qua lập trường quốc gia, bọn họ càng có thể toàn tâm cảm thụ cuộc chiến này.
Cũng càng bị một màn này chấn động thật sâu.
Không liên quan đến quốc gia, không liên quan đến những chuyện khác, chỉ quan tâm đến cái đẹp của sức mạnh. Đó là sự cường đại trần trụi nhất mà con người biết được. Đó có lẽ là phong cảnh hùng vĩ nhất, bao la nhất đối mà đời này có thể chứng kiến của Nội Phủ cảnh!
Một bức tranh chiến đấu hoa lệ này, đã khắc sâu vào trong ánh mắt, dường như cũng khắc sâu vào trong tim, rất lâu không thể nào tiêu tan.
Cái gì gọi là phong vân tế hội?
Không có gì có thể vượt hôm nay.
Cái gì gọi là tuyệt thế thiên kiêu?
Cùng lắm cũng chỉ như trận chiến này mà thôi!
Giây phút này, ở trên diễn võ đài cổ xưa này, trong ánh mắt chăm chú của muôn người...
Khương Vọng đi về phía trước vài bước.
Trên người hắn, hỏa tuyến vẫn còn đang thiêu đốt, sương gió khoác vai sau lưng vẫn còn đang tung bay, kiếm quang trong mắt vẫn còn đang lấp lánh.
Phong lưu tiêu sái nói không nên lời!
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh.
Cũng không lộ vẻ mừng như điên sau chiến thắng, dường như kết quả này vốn là tất nhiên.
Cũng không hề lộ vẻ khinh miệt đối với "kẻ bại trận", bởi vì hắn đúng là khó khăn lắm mới đến được đây.
Lúc này, hắn nhìn từ trên cao xuống, nhìn Tần Chí Trăn trên mặt đất.
Chỉ hỏi: "Y hiện tại thế nào?"
Vấn đề vẫn như cũ, đây là lần thứ hai Khương Vọng hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad