Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1018: Hà lao tương thỉnh

Chương 1018: Hà lao tương thỉnh
Vị cao thủ này ghé qua bốn nơi biên cảnh, kích thích khắp nơi phản ứng không dứt, nhưng ông ta vẫn không để ý.
Trang quốc vừa mới thắng Ung quốc nên vẫn còn uy, hoàn toàn có thể uy hiếp bốn nơi biên cảnh một chút, đồng thời, cũng là việc rất nên làm.
Nhanh chóng di chuyển khắp nơi trong phạm vi Trang quốc, Đỗ Như Hối chăm chú tìm kiếm sợi khí tức đã biến mất kia, nhưng vẫn không thấy.
Ông ta dừng lại giữa không trung, lặng im một hỏi.
Ông ta quay người lại, đạp về ngọn núi vô danh kia, trút xuống linh thức cường hoành phủ kín ngọn núi nhỏ.
Sau đó, chuyển mắt...
Nhìn sang tám trăm dặm Thanh Giang sóng vỗ ầm ỳ.
Ông ta sải một bước, đã tới trước cửa thủy phủ.
Toàn bộ Thanh Giang Đô dường như khẽ rung lên một cái, một giọng nói già nua mà uy nghiêm vang lên, Tống Hoành Giang của thủy quân Thanh Giang cũng bước ra ngoài cửa cung: "Quý khách cớ gì lâm môn?"
"Thủy quân đại nhân, cửu sơ vấn hậu!"
Thấy Tống Hoành Giang xuất hiện, Đỗ Như Hối lập tức cúi đầu thi lễ, tư thái cực kỳ khiêm tốn.
Năm xưa Tống Hoành Giang và Trang Thừa Càn là kết bái chỉ giáo, theo như minh ước của song phương từ khi lập quốc, thủy quân Thanh Giang và quân đội Trang quốc cũng xác lập địa vị ngang bằng.
Chỉ có điều, hiện giờ cả Trang quốc, ngoại trừ Đỗ Như Hối, đại khái không ai có thể coi Tống Hoành Giang như quốc quân một nước mà ứng đối.
Năm ngoái, Ti thủ Tập hình tỉ quận Thanh Hà Quý Huyền cũng dám ngang nhiên ra tay trên Thanh Giang.
Là Tống Hoành Giang cứng rắn đáp lại, buộc người này phải tự vả vào mặt mình, cũng coi như củng cố được uy nghiêm.
Nhưng từ khi Trang Cao Tiện đăng lâm Động Chân, lập hạ bia sinh linh ở tử vực Phong Lâm, sau đó, tự mình bái phỏng thủy phủ, thì tất cả đã thay đổi.
Trên mặt nước Thanh Giang không còn là nơi tự trị của thủy tộc Thanh Giang, thương thuyền chiến thuyền của nhân tộc đã có thể tới lui thoải mái.
Trước kia, Tống Hoành Giang quản hạt tám trăm dặm Thanh Giang, sức ảnh hưởng đã bao trùm lên cả hai bên bờ Thanh Giang. Hiện giờ thủy tộc Thanh Giang không thể không thừa nhận, Trang Quân Trang Cao Tiện đã nắm được chủ quyền ở tám trăm đặm Thanh Giang, đã ở phía trên Tống Hoành giang.
Thực ra, với rất nhiều người, thủy quân Thanh Giang của Tống Hoành Giang chỉ còn ngang ngửa với quận trưởng Thanh Hà, địa vị vừa giảm lại vừa sút.
Lần này Trang Cao Tiện khuynh quốc mà chiến, thủy tộc Thanh Giang cũng phái hết tinh binh ra trận liên thủy với thủy quân Lạc quốc, chiến đầu với Bắc Cung Ngọc ở Lan Hà, đây là chứng cứ rõ ràng nhất.
Mà Đỗ Như Hối đường đường là Quốc tướng, là tu sĩ Thần Lâm đỉnh cấp, là công thần lớn nhất trong trận chiến Trang Ung, lần này mang theo uy thế đại thắng Ung quốc lại không chút vênh vang đắc ý, vẫn tất cung tất kính với Tống Hoành Giang.
Quả thực là chuyện không tưởng.
Nhưng Tống Hoành Giang cực kỳ hiểu rõ, Đỗ Như Hối lễ phép như vậy thuần túy là một loại tu dưỡng mà thôi, là một loại yêu cầu nghiêm khắc với bản thân khi ngồi trên vị trí Quốc tướng.
Nếu ông ta thật lòng tôn trọng Tống Hoành Giang sẽ không có chuyện đến mà chẳng báo lời nào, trực tiếp vận dụng thần thông một cước bước đến trước cửa Thanh Giang thủy phủ như thết Những nhân vật cỡ bọn họ muốn gặp nhau thì không có đạo lý không báo trước mà tự tiện xuất hiện đâu.
Một bước chân này, nói là dẫm lên giày Tống Hoành Giang cũng không đủ.
"Đỗ Quốc tướng!"
Lúc này, Tống Hoành Giang hoàn toàn không còn dáng vẻ già nua như lúc nãy ở trong lòng sông nữa, mà cực kỳ cường ngạnh, rất có uy nghiêm, hỏi lại một lần nữa: "Không biết đến thăm có chuyện gì?"
Đỗ Như Hối cũng rất nghiêm túc, cho thấy ông ta cũng rất tập trung vào việc lần này.
"Đổng A chết rồi" Ông ta nói.
"Ừ, phó tướng đại nhân đã chết rồi." Tống Hoành Giang đáp lời:
"Thống soái Bạch Vũ Quân Hạ Bạt Đao cũng đã chết, tướng sĩ thủy tộc Thanh Giang ta cũng tử thương vô số, thậm chí đến cái tên cũng không có. Con mất cha, vợ mất chồng, cha mẹ mất con.
Ngươi nói xem, có tàn khốc không?"
Lão nhìn chằm chằm Đỗ Như Hối bằng con mắt đã hơi đục, nói:
"Nhưng đây là chiến tranh"
Lão cường điệu nhắc lại: "Là chiến tranh mà các ngươi lựa chọn!"
Phó tướng Đổng A bị giết trong thành Tân An, chuyện lớn như thế đương nhiên lão biết rõ.
Nhưng Đỗ Như Hối lại cố tình tới đây nhắc đến chuyện này, khiến cho lão vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì ý vị này, giống như ông ta nghi ngờ Thanh Giang thủy phủ có liên quan đến cái chết của Đổng A!
Nhưng mà thực tế là từ đầu tới cuối, thủy tộc Thanh Giang chỉ có hy sinh cho Trang quốc mà thôi! Từ mấy trăm năm trước cho đến mấy trăm năm sau, Tống Hoành Giang lão đã bao giờ đâm sau lưng người khác chưa? Nếu lão muốn đâm thì đã đâm từ mấy trăm năm trước rồi, làm gì phải chờ đến khi Trang Thừa Càn lập quốc? Quốc đô Trang quốc có thể còn không tồn tại nữa ấy! Làm sao Đỗ Như Hối lại có cơ hội đến cửa mà chỉ trỏ này kia?
Mà càng quan trọng hơn là, lúc này lão không thể không cân nhắc lúc này Đỗ Như Hối tìm đến tận cửa là vì thực sự bị lừa, hay cố tình giả vờ đến gây sự?
"Đại sự quốc gia là ở chỗ tế tự và chiến tranh. Mặc dù chiến tranh tàn khốc nhưng phạt Ung là xu hướng phát triển chung rồi, cũng là con đường duy nhất dành cho Trang quốc ta" Đỗ Như Hối nhàn nhạt nói vậy, hoàn toàn bỏ đi những thương vong mà cuộc chiến tranh định tính này mang lại sang một bên, chỉ nói đến ý nghĩa.
Ông ta chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng chuyện phó tướng Đổng A chết hoàn toàn không liên quan đến chiến tranh. Ta đang đi lùng bắt hung thủ, đuổi đến tận đây, không cố ý quấy rây, xin thủy quân thứ lỗi."
Tống Hoành Giang giận quá bật cười, hỏi: "Để phối hợp với các ngươi đi phạt Ung, thủy tộc Thanh Giang ta đã phái hết tỉnh binh rồi. Ngay cả ta và Thanh Ước cũng lên chiến trường. Ngươi nói thử xem, những người ở lại giữ Thanh Giang có ai có thể giết được Đổng A? Chẳng lẽ Lưỡng Giới Xích của gã chỉ là để bài trí thôi à? Chẳng lẽ tự nhiên gã ngừng thở à?"
Thấy Tống Hoành Giang kích động như vậy, Đỗ Như Hối chắp tay giải thích: "Thế nhân đều thấy rõ thủy quân công nghĩa thế nào. Đỗ mỗ há có thể không biết? Lần này Đỗ mỗ đến không phải là nghi ngờ Thanh Giang thủy phủ, mà chỉ lo lắng có kẻ xấu đột nhập vào thủy phủ, làm ra chuyện gì đó..."
"Không cần nói mấy lời vớ vẩn này!" Tống Hoành Giang khoát tay ngắt lời ông ta, cực kỳ lạnh lùng đáp lại: "Nghe ý tứ Đỗ Tướng quốc là muốn lục soát Thanh Giang thủy phủ phỏng?"
Lão đã vô cùng phẫn nộ.
Với lão, Thanh Giang thủy phủ chẳng khác nào Trang Vương Cung với Trang Cao Tiện. Dù là với lý do gì đi nữa, bất kể lấy cớ gì đi nữa, Trang Cao Tiện có cho người ta vào lục soát Trang Vương Cung không?
Với lão, đây gần như một loại vũ nhục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad