Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1631: Đây chính là ý kiến của Tề quốc

Chương 1631: Đây chính là ý kiến của Tề quốc
Ngồi sau lưng Hoàng Xá Lợi lại có thể nói với Tiển Nam Khôi như vậy chỉ có thể là Hạ Hầu Liệt, Đại đô đốc kiêu kỵ binh của Kinh quốc.
Tiển Nam Khôi im lặng nhìn ông ta một lát. Ông ta cũng thờ ơ nhìn lại Tiển Nam Khôi thậm chí còn nói tiếp: "Cảnh quốc nếu đã độ lượng như vậy thì trận so tài tiếp theo rồi trận so tài tiếp theo nữa, sau này mọi trận so tài đều bỏ cuộc thì thế nào?"
Cảnh quốc quả thực được mệnh danh là cường quốc mạnh nhất thiên hạ, hùng dũng chiếm cứ Trung vực, thậm chí thèm muốn cả thiên hạ, nhưng khi nói đến chiến tranh, Đại Kinh là một đế chế quân sự chuyên phục vụ cho các cuộc chiến tranh nên thực sự sẽ không lùi bước trước bất kỳ ai.
Đồng thời nó cũng là một loại thăm dò.
Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Cảnh quốc từ bỏ thi đấu chắc chắn phải có nguyên nhân của nó. Và lý do đằng sau chuyện này nếu có thể nói rõ ở trước khán đài này thì khả năng rất cao có thể tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại của Cảnh quốc.
Sáu cường quốc trong thiên hạ này, ai mà chả quan tâm đến tình hình của Cảnh quốc chứ. Nhất là các nước phụ thuộc Đạo môn kia, chẳng lẽ không có ai muốn thay thế nó, trở thành nước Đạo Tông sao?
Ví dụ nước chư hầu đầu tiên là Thịnh quốc kia, tuy rằng bình thường đều thể hiện ra rằng mình luôn luôn phục tùng, nhẫn nhục và chịu khó, nhưng tận sâu trong suy nghĩ, nước này có thực sự cam tâm tình nguyện làm lưỡi đao thép trong tay Cảnh quốc hay là muốn trở thành người cầm đao? Căn cứ vào lợi ích cốt lõi của Thịnh quốc, nó thực sự nguyện ý đứng lên đánh trận chiến ác liệt với cường quốc thiên hạ là Mục quốc sao?
Đây chính là lợi ích căn bản của quốc gia, không bị bất cứ kẻ nào ảnh hưởng. Nên nó sẽ đi ngược với những ý chỉ kia.
Lúc này Na Ma Đa không nói chuyện, Tào Giai cũng chỉ đứng ngoài quan sát, những người còn lại càng không có dũng khí lên tiếng và họ cũng không muốn tham gia. Cuối cùng Tiển Nam Khôi cười nhẹ, trên gương mặt đỏ tía ấy không lộ ra một chút biểu tình nào. Hắn ta quay người lại, ánh mắt lướt qua người Tào Giai và Na Ma Đa đáp: "Chỉ là một vị trí dẫn đầu thôi mà, các vị cũng quá coi trọng nó rồi, vậy thì tại hạ xin thay một cách nói khác, tại trận so tại của Hoàng Hà Hội lần này, Cảnh quốc xin tự nguyện rút lui để cho một quốc gia ngoài sáu cường quốc có một cơ hội. Bây giờ bản tướng quân thấy vị trí còn trống trong cuộc thi đấu này đưa cho Bạch Ngọc Hà của Việt quốc là đương đối hợp lý, chư vị thấy sao?"
Việt quốc nằm ở mặt phía đông của Sở quốc, làm láng giềng của một cường quốc như Sở quốc, ngày tháng của Việt quốc có thể tưởng tượng được. Tuy nhiên đi về phía đông của Việt quốc không xa là thư viện Mộ Cổ đại danh đỉnh đỉnh nên Việt quốc cũng có thể coi là có chút chỗ dựa.
Cái gọi là "rung chuông vào buổi sáng, đánh trống vào buổi tối" là chỉ đến ý chí cảnh giác và tỉnh táo, chăm chỉ học tập.
Trong bốn thư viện lớn nhất trong thiên hạ, thư viện Mộ Cổ là thư viện có ý nghĩa đặc biệt nhất vì nó nằm dưới chân Thánh địa Nho giáo - "Thư Sơn"
Thánh địa Nho giáo Thư Sơn và thánh địa Pháp gia Tam Hình Cung giống nhau ở chỗ đều có ý nghĩa rất đặc biệt đối với văn hóa của môn phái, tương đương với sự tồn tại của các biểu tượng tinh thần.
Điều khác biệt ở chỗ, phía trên Thư Sơn, phần lớn đều là những học giả chỉ nghiên cứu kinh đến già, chỉ chuyên tâm nghiên cứu mà không chiêu mộ đệ tử, cũng không tham dự vào xu thế chung của thiên hạ, thậm chí đến "những việc lông gà vỏ tỏi của thiên hạ" họ cũng không thể hiểu được.
Tam Hình Cung giống như là sự hợp nhất của Thư Sơn và bốn đại thư viện. Bản thân Tam Hình Cung cũng không liên quan gì đến thiên hạ bên ngoài nhưng lại rất phổ biến giữa các môn đệ trong thiên hạ. Trong ba cung thì Hình Nhân Cung là cung có mối liên hệ sâu sắc với thiên hạ.
Lại nói về Bạch Ngọc Hà. Thực lực của Bạch Ngọc Hà thực ra không hề thua kém người khác nhưng vận khí của hắn ta lại quá kém.
Sau vài trận quyết đấu, tất cả các đối thủ mà hắn ta gặp phải đều là những thiên kiêu thâm tàng bất lộ, chỉ chờ thời cơ để khiến mọi người phải kinh ngạc.
Bản chất của việc này giống như việc Lâm Tiện gặp phải Xúc Mẫn, nhưng hắn ta lại gặp chuyện này đến hai lần liên tiếp.
Ổ trận đấu cuối cùng vừa rồi, hắn ta gặp phải Giang Thiếu Hoa đến từ Thân quốc. Hắn ta vì để lộ tẩy hết các lá bài của mình nên đã bị Giang Thiếu Hoa phản kích một cách có mục đích và bị đánh bại hoàn toàn, kết thúc cuộc hành trình đến với Hoàng Hà Hội.
Tuy nhiên, Tiển Nam Khôi lúc này để cử Bạch Ngọc Hà bổ sung vào vị trí còn trống trong cuộc so tài không phải là tìm thú vui cho nước Sở khi mà các nhân vật cao cấp của nước Sở không ở đây mà là giữa những thiên kiêu còn lại, chỉ có tình trạng của Bạch Ngọc Hà là được coi là hoàn hảo.
Đối thủ của Xúc Mẫn đã bị hắn ta đánh suýt chết, hoàn toàn không còn sức lực tái chiến. Bản thân Đông Quách Báo cũng gần như phải trút hơi thở cuối cùng, càng khỏi phải bàn tới đối thủ của hắn ta.
Ngay cả khi các nhân vật cao cấp của Sở quốc có mặt tại đây cũng không thể phản đối được điều này. Đúng là chỉ có tình trạng của Bạch Ngọc Hà là có thể tiếp tục tham gia thi đấu, hoàn toàn không cần phải tìm những kẻ thua cuộc từ những vòng trước đến để lấp chỗ. Vào lúc này chỉ có ba người đủ tư cách để bày tỏ lập trường của mình trước mặt Tiển Nam Khôi.
Tào Giai không biểu hiện thái độ gì mà quay đầu nhìn Khương Vọng nói: "Mấy ngày nay ngươi đều quan sát các trận đấu, chắc hẳn ngươi hiểu rõ tài năng của các thiên kiêu hơn ta nhiều.
Ngươi có cho rằng Bạch Ngọc Hà của Việt quốc xứng đáng với vị trí này không ?"
Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Với tầm nhìn của ta thì không đủ để đưa ra bất kỳ phán đoán chính xác nào, cũng không thể chỉ ra được những anh hùng trong thiên hạ, nếu ngài nhất định muốn hỏi thì ta chỉ có thể nói rằng hắn ta có đủ thực lực để bước vào cuộc thi chính thức"
Tào Giai nhìn Tiển Nam Khôi cười nhẹ: "Đây chính là ý kiến của Tề quốc"
Đối với thái độ quá mức nghiêm chỉnh của hai người Tề quốc, Tiển Nam Khôi hoàn toàn không bày tỏ ý kiến gì. Hắn ta chỉ nhìn tế ti Kim Miện Na Ma Đa của Mục quốc.
Na Ma Đa nhướng mi đáp: "Vị trí này, ngươi muốn cho ai thì cho, hoàn toàn không quan trọng, ta đến chỉ muốn thông báo với mọi người là thiên kiêu của Mục quốc tham gia vào cấp Nội Phủ đã đổi người rồi."
Ông ta vừa nói vừa cong ngón tay bắn ra một khối kim loại hình tròn, được Tiển Nam Khôi bắt được. Sau đó ông ta quay người, dứt khoát rời khỏi "đài Thiên Hạ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad