Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1920: Chân ngôn (2)

Chương 1920: Chân ngôn (2)
Khổ Giác vẫn không phục, bĩu môi lẩm bẩm: “Sao không nói sớm!”
Nguyên Dã khó thở. Ngươi có hỏi ta không? Ngươi là lão lừa trọc ngang ngược vô lễ lấy lớn hiếp nhỏ!
Cũng may, thủ tọa Quan Thế Viện Khổ Đế lại có phong độ cường giả.
Chủ động chắp tay thi lễ với y: “Chuyện hôm nay… thật sự đã quấy rầy thí chủ. Huyền Không Tự thực sự rất áy náy, sau này sẽ đưa một phần lễ vật tới cửa, coi như tỏ chút tấc lòng.”
“Không có việc gì, đại sư đa lễ.” Nguyên Dã cũng đoan chính trả lời: “Nói rõ hiểu lầm là tốt rồi.”
Khổ Đế lại lần nữa quay sang nhìn Khổ Giác: “Ngươi đã tìm nhiều ngày như vậy rồi, áp lực nên gánh hay không nên gánh, Huyền Không Tự đều đã gánh chịu rồi. Hiện giờ trên cao nguyên Thiên Mã cũng không có tung tích của Khương Vọng, ngươi có thể về cùng ta chưa?”
Khổ Giác cười hắc hắc: “Để tìm thêm mấy ngày nữa.”
“Sư huynh.” Khổ Đế nhíu mày nói: “Nếu người bên ngoài tới tìm ngươi sẽ không phải là như vậy đâu.”
Đã bao nhiêu năm rồi không nghe thấy tiếng sư huynh này?
Dù là Khổ Bệnh, hay Khổ Đế…. Rất lâu rồi không gọi lão như vậy.
Khổ Giác trầm mặc nửa ngày, cũng chỉ nhẹ nhàng vạch một cái trên tay áo bên trái, một nửa ống tay áo bồng bềnh rơi xuống, lộ ra cánh tay trái gầy còm của lão.
“Kể từ hôm nay, Khổ Giác thoát ly khỏi Huyền Không Tự. Tất cả hành động đều không liên quan đến Huyền Không Tự. Lời ấy, thiên địa cùng chứng!”
Ầm ầm!
Chân ngôn của Chân Nhân, thiên địa âm lôi.

Đây là một tòa hình đài rất lớn.
Người dưới đài chen chúc đông đúc, thái độ mỗi người như một.
Mỗi khuôn mặt đều đang ngẩng lên, mỗi ánh mắt đều đang nhìn, mỗi cái mồm đều đang đóng đóng mở mở… như đang nổi giận hô hào gì đó.
Bọn họ đang kêu gào mắng mỏ gì đó.
Khương Vọng không biết.
Hiện tại hắn đang rất u ám.
Hai tay hai chân hắn đều bị xiềng xích đen trũi trói buộc. Xiềng xích này gong thần hồn, hân nguyên, thần thông, sức mạnh cơ thể của hắn lại, gần như gông cùm hết thảy. Siết cho hắn gần như không thở nổi, toàn thân đau đớn.
Xích này có tên Tù Ma
Phải, Tù Ma.
Hắn là người thông ma, là phản đồ của loài người, là gian tế của Ma tộc.
Hắn phản bội bằng hữu, phản bội nhà mình, nước mình, thậm chí cả chủng tộc của mình, hắn là kẻ vô sỉ nhất, ác độc nhất, bại hoại nhất từ trước đến giờ.
Hắn là ma.
Theo lời người ta công bố là thế.
Trước đây không lâu, trên Kính Thế Đài, Cảnh quốc công bố tội danh thông ma của hắn, thiên kiêu Cảnh quốc Triệu Huyền Dương ra tay tróc nã Khương Vọng tại Trung Sơn quốc.
Tề quốc không nhân nhượng, lão tăng Khổ Giác củ Huyền Không Tự muốn che chở. Vì khiêu chiến địa vị của Cảnh quốc, Mục quốc và Sở quốc không muốn để ai biết dã tâm của mình, cũng phối hợp lần lượt phát ra tiếng kháng nghị
Cảnh quốc không muốn gây thù nhiều mặt, cho nên chưa từng ngăn cản Khổ Giác. Bỏ mặc Chân Nhân đuổi Thần Lâm để trả lời cho việc Thần Lâm đuổi Nội Phủ trước đó.
Hai chuyện này, xem như hòa nhau.
Để thoát khỏi truy tung của Khổ Giác, Triệu Huyền Dương bất đắc dĩ mang theo Khương Vọng trốn dưới ma quật thượng cổ.
Nhưng không ai có thể ngờ được địa vị của Khương Vọng ở Ma tộc lại cao như thế. Với tu vi Nội Phủ lại có thể câu thông với Vạn Giới Hoang Mộ, triệu hoán một vị Chân Ma giáng lâm!
Trong lúc nguy cấp, Thái Ngu chân nhân của Đại La Sơn giáng lâm, một kiếm trảm Chân Ma, cứu Triệu Huyền Dương trước khi tuyệt mệnh.
Sau đó, Khương Vọng bị bắt tới Ngọc Kinh Sơn, treo trên tòa hình đài to lớn này.
Không cần thẩm vấn công khai nữa.
Chân Ma bị Thái Ngu Chân Nhân giết.
Chính là bằng chứng.
Đây chính là chân tướng sự tình.
Cho nên, lúc này Khương Vọng đang ở đây.
Hai tay hắn bị kéo giang ra, trói trên gậy ngang, như đang ôm lấy tất cả phỉ nhổ và nhục mạ.
Vô số trứng thối, quả dập đấm vào ngực hắn, cổ hắn, mặt hắn.
Sền sệt, thối thiu.
Cũng y như thanh danh của hắn vậy.
Cái gì mà thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, cái gì mà đệ nhất thiên kiêu Tề quốc, bộ đầu thanh bài tứ phẩm tước phong Thanh Dương Tử, Khương Thanh Dương nhất ngôn cửu đỉnh…
Đều bay theo gió hết…
Hiện giờ chỉ còn lại một khuôn mặt đáng ghét dán chữ “Ma”
Tuy là thân người, mặc dù cũng tu công pháp của loài người, nhưng lại cam lòng làm gian tế của Ma tộc, biến thành chó săn cho Ma tộc, cũng có thể gọi là Ma cẩu.
Bên phải hắn là biên giới của hình đài, một cây gỗ tròn dựng thẳng tràn đầy khí tức cổ lão, còn có vết khắc lẫn lộn.
Đây là hình phạt truyền thừa cổ lão.
Chờ hắn bị chém đầu xong, đầu của hắn sẽ được treo trên cây gỗ tròn này.
Giống như những phản đồ nhân tộc từ xưa đến nay vẫn phải đền tội như thế, coi như cảnh cáo người trong thiene hạ.
Khương Vọng hé miệng, muốn giải thích.
Tống Uyển Khê là Huyết Khôi Chân Ma, chứ không phải Chân Ma có được thần trí, tiền thân là thủy tộc, bản thân cỗ Huyết Khôi này cũng là do Thái tổ khai quốc của Trang quốc, Trang Thừa Càn, luyện chế ra, toàn bộ quá trình không liên quan gì đến hắn.
Chẳng qua là hắn chỉ thừa kế lạc ấn Huyết Khôi thôi, làm sao có thể tính là thông ma?
Hắn vô tội cỡ nào chứ!
Nhưng hắn không thể phát ra được âm thanh nào.
Về âm thanh, hắn có tạo nghệ phi phàm, nhưng bây giờ tất cả sức mạnh của hắn đều đã bị phong tỏa.
Hắn không tài nào phát ra tiếng được.
Hắn cố gắng mở mắt thật to, dù dịch trứng thối chảy xuống mờ nhòe hết cả.
Hắn muốn nhìn rõ những người dưới đài này, muốn nhìn rõ thế giới này, nhưng chỉ nhìn thấy từng khuôn mặt vặn vẹo mờ mờ.
Bọn họ đang kêu cái gì?
“Ngươi muốn biết chân tướng của thế nhân sao?” Có âm thanh vang lên.
Giọng nói này không phân nam nữ, không có cảm xúc, trường độ đều đều, không tìm được đầu mối, dường như là từ trong lòng phát ra.
Chân tướng…. của thế nhân? Khương Vọng hỗn độn tự hỏi.
Đột nhiên, giọng nói khôi phục, tất cả ồn ào náo động đều vọt tới.
“Giết hắn!”
“Nhất định phải giết hắn!”
“Cái tên gian tế Ma tộc đáng chết này!”
“Nên đem hắn đi thiên đao vạn quả!”
“Rút gân hắn! Lột da hắn! Ta muốn ăn thịt hắn, uống máu của hắn!”

“Không! Ta không phải gian tế Ma tộc!”
Khương Vọng bỗng nhiên giật mình một cái, giằng co: “Ta đã cứu bách tính gặp nạn, che chở Hải dân vô tội, liều mạng tranh đấu với Hải tộc ở Mê giới, đấu võ trên Quan Hà Đài, bày ra tương lai của nhân tộc! Ta không phải gian tế của Ma tộc!”
Nhưng từng âm tiết hắn ta gào ra đều như kết thành hòn đá chìm trong vũng lầy, không thể kích lên lấy một gợn sóng.
“Khương Thanh Dương ơi Khương Thanh Dương, không ngờ ta thông minh một thế, lại mù mắt ở chỗ ngươi! Ha ha ha! Ha ha ha!”
Tiếng cười bi thương mà đau khổ.
Giọng nói này quá quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad