Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 909: Bí địa Lăng Tiêu

Chương 909: Bí địa Lăng Tiêu
Lần từ biệt trước ở Vân thành, Diệp Thanh Vũ trực tiếp "xé"
không bước ra, xuất hiện cực kỳ hoa lệ. Khương Vọng còn tưởng mỗi một lần ra vào của người Lăng Tiêu Các đều sẽ khoa trương như vậy.
Nhưng không ngờ lần này Diệp Thanh Vũ dẫn bọn họ về Lăng Tiêu Các lại lặng yên không một tiếng động, ở một tiểu viện tầm thường ở Vân thành, đẩy ra cánh cửa gỗ, liền bước vào bí địa Lăng Tiêu mây mù mờ ảo.
"Thế nào?" Diệp Thanh Vũ tựa hồ nhìn thấu sự nghi hoặc của Khương Vọng, cười nói: "Thất vọng sao?"
Khương Vọng dùng cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ bé của An An:
"Nhìn thấy An An, trong lòng ta hoàn toàn không có chỗ cho loại tâm trạng thất vọng này."
Tiểu An An né trái né phải, cười khanh khách không ngừng.
"Thật ra Lăng Tiêu Các chúng ta rất ít làm phiền dân chúng. Lần trước hai người gửi thư quá gấp, ta không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nên mới làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy." Diệp Thanh Vũ trừng to hai mắt, nói: "Sau đó ta đã bị phụ thân khiển trách rất lâu!
Nàng vừa giải thích nghi hoặc của Khương Vọng vừa không chút xấu hổ bộc lộ sự quan tâm đối với bằng hữu của mình. Không hề che dấu, kịch cỡm, vô cùng tự nhiên và khéo léo.
Khương Vọng luôn biết, đây là một cô gái thông minh. Đối với mọi sự vật trên thế gian đều có cái nhìn và lý giải của chính mình.
Qua nhiều lần viết thư qua lại, Khương Vọng thường xuyên thổ lộ những nghỉ hoặc cũng như đấu tranh trong cuộc sống của mình, còn Diệp Thanh Vũ thường đưa ra những đáp án rất có phong cách Diệp Thanh Vũ. Chưa chắc hoàn toàn chính xác, nhưng cách nhìn của nàng rất chân thành cũng rất tỉnh táo.
Đối với Phong Hạ Tiểu Khương mà nói, Vân Thượng Thanh Vũ có thể xem như một vị thầy tốt bạn hiền rồi. Trao đổi thư tín trong một thời gian dài, giữa hai người đã hiểu nhau một chút, sau khi gặp mặt nói chuyện vài câu, sự xa lạ đã biến mất hoàn toàn.
Khương Vọng cười: "Lúc đó ta kém hiểu biết, còn tưởng rằng Lăng Tiêu Các là tiên cung nữa chứ. Cảm giác đem muội muội của mình đi làm tiên nữ, rất không nỡ, nhưng lại rất yên tâm."
"Vậy bây giờ thì sao?" Diệp Thanh Vũ nghiêng đầu tới hỏi.
Vân thành bên ngoài lúc này đã là đêm khuya, bên trong Lăng Tiêu bí cảnh lại vẫn sáng sủa như ban ngày.
Diệp Thanh Vũ hơi nghiêng đầu, trên gương mặt thanh lệ kia hiện ra một chút hoạt bát.
"Bây giờ thì..." Khương Vọng kéo dài giọng: "Quả nhiên là tiên cung! Trước mắt hiện ra hai vị tiên nữ, một lớn một nhỏ! Người phàm trân sao có thể nhìn thấy?"
Hướng Tiền đứng bên cạnh trừng đôi mắt cá chết. Tiểu tử này từ lúc nào biết ăn nói như vậy?
Diệp Thanh Vuc cười nói: "Xem ra cái miệng ngọt ngào của An An, chính là học từ huynh. Quả thật là huynh nào muội nấy."
"Là huynh nào muội nấy sao?" Khương Vọng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Khương An An nói: "Huynh còn nói sao muội có thể lớn lên xinh như vậy nữa chứ!"
Khương An An cười hì hì nói: "Bởi vì ca ca rất đẹp!"
Khương Vọng bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hung ác nói:
"Bởi vì muội đã lấy hết sự xinh đẹp của Khương gia chúng ta rồi!"
Khương An An lại vui vẻ ôm lấy tay hắn không buông ra.
"Ca ca có biết không? Thanh Vũ tỷ tỷ không thích nghe người ta nói thật." Cô bé thừa cơ tố cáo: "Muội nói tỷ ấy xinh đẹp, tỷ ấy Ị?
còn dọa sau này không cho muội ăn kẹo nữa "Không thể ăn nhiều kẹo chứ sao."
Khương Vọng đại khái không phải là một Thanh Bài bộ đầu đủ tư cách, hoàn toàn không thông cảm với sự chua xót của người tố cáo. Ngược lại vẻ mặt kiên quyết nói: "Muội nhìn răng của mình đi"
Khương An An cũng không sợ hắn, hơn nữa còn rất tự tin, trực tiếp hé miệng ra, lộ ra một hàng răng nhỏ nhắn thẳng tắp, trắng trẻo.
"Huynh xem, huynh xem, huynh xem đi. Một cái cũng không hỏng!
Cô bé lắc lư cái đầu nhỏ, đắc ý nói: "Cho thấy muội có thể ăn rất nhiều rất nhiều kẹo!
"Cho thấy ăn ít kẹo là một thói quen tốt." Khương Vọng vô tình trấn áp: "Phải giữ vững"
Bọn họ cười cười nói nói, bay trong bí địa Lăng Tiêu.
Khương Vọng ôm Khương An An, Diệp Thanh Vũ và Hướng Tiền bay hai bên.
Bên trong bí địa Lăng Tiêu, coi như cũng là một cảnh tượng đẹp đẽ.
Đương nhiên, cảnh đẹp chủ yếu vẫn là Diệp Thanh Vũ và Khương An An. Một người xinh đẹp tuyệt luân như tiên giáng phàm, còn một người phấn điêu ngọc mài vô cùng xinh xắn.
Khương Vọng miễn cưỡng còn có thể xem là một nam tử anh tuấn, còn Hướng Tiền thì ngược lại chỉ là góp vào cho đủ số mà thôi.
Bay qua mấy hành lang mây, lầu mây.
Diệp Thanh Vũ dẫn bọn họ đến chỗ tiếp đãi khách khứa của Lăng Tiêu Các, tên là Đình Vân Tạ, kiến trúc mỹ lệ.
Biển mây đến đây liền ngừng chuyển động, phiêu hốt như mộng"
đẹp. Chính là ý nghĩa của cái tên "Đình Vân" này.
Diệp Thanh Vũ dừng trước cửa, để người hầu dẫn Khương Vọng đi: "Lúc này trời đã tối, hai vị nghỉ ngơi trước đi, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, rất thích hợp nhập định tu hành. Ngày mai ta lại mang các huynh đi dạo một vòng bí địa Lăng Tiêu."
Nói là nghỉ ngơi, nhưng thật ra lại là tu hành.
Một người tu hành chân chính có ý chí, mỗi ngày sẽ đều tu hành không ngừng nghỉ.
Khương Vọng đang muốn bỏ An An xuống, Khương An An lại ôm hắn thật chặt: "Ca ca, đến phòng muội ngồi một chút được không"
Khương Vọng liên lập tức đầu hàng. Liền cùng cô bé học đêm vậy.
Hướng Tiền ở bên trêu ghẹo: "Muội lớn vậy rồi, mà xa ca ca một chút cũng không được sao?"
Khương An An chớp chớp mắt, rất chân thành nói với y: "Hướng Tiền ca ca, huynh mau đi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Muội thấy huynh giống như vẫn luôn chưa tỉnh ngủ, chờ lát nữa đứng không vững bị té thì không tốt lắm đâu."
Hướng Tiền quả thật vẫn luôn đứng trên phi kiếm của y, không biết là để khoe khoang hay gì mà đến Đình Vân Tạ rồi y vẫn không bước xuống.
Nghe thấy Khương An An ngây thơ hồn nhiên quan tâm, y vô cùng khó xử thu lại phi kiếm.
"Chuyện là, ta đi vào trước."
Diệp Thanh Vũ nhịn cười đứng xem, sau đó lấy ra một lệnh bài bằng ngọc đưa cho Khương Vọng: "Dùng lệnh bài này có thể ra vào phần lớn địa phương ở bí địa, nếu như có chuyện gì, rót đạo nguyên vào nó là có thể trực tiếp liên hệ với ta."
Nói mấy câu xong thì nàng liền rời đi trước, để lại không gian riêng tư cho hai huynh muội.
Khương Vọng thì bị Khương An An chạy chậm kéo đi, đi về phòng của cô bé.
Tiểu An An là đệ tử đích truyền của Lăng Tiêu Các, mặc dù vẫn chưa khai mạch, nhưng cũng có phòng riêng, cách chỗ ở của Diệp Thanh Vũ cũng không xa, đương nhiên là một trong những vị trí tốt nhất ở bí địa Lăng Tiêu.
Tạm biệt Diệp Thanh Vũ, hai huynh muội chạy như điên trên hành lang mây thật dài, cười đùa hỉ hả.
"Đừng vội, đừng vội, muội chạy chậm một chút." Khương Vọng ở sau không hiểu vì sao bản thân đường đường là một đại cao thủ Nội Phủ thần thông, mà tinh lực lại không theo kịp cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad