Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1152: Ôn Ngọc Thủy Tạ

Chương 1152: Ôn Ngọc Thủy Tạ
Sau khi Trọng Huyền Thắng đưa ra đề nghị dựa thế, thật ra trong lỏng cũng có dự tính.
Không chỉ là Khương Vô Tà, muốn mời được những hoàng tử hoàng nữ có thể đại diện cho Tề Quốc lên tiếng tới một mức độ nào đó, hắn tất nhiên phải đánh đổi một số thứ.
Không có tình cảm, chỉ có thể nói lợi ích. Cho dù thật sự có tình cảm, quay chung quanh lợi ích tập thể to lớn bên cạnh những hoàng tử, hoàng nữ này, cũng không có khả năng cho phép bọn họ dùng tình cảm để cân nhắc vấn đẻ.
Mà nói tới trả giá, một điểm trực tiếp nhất, mạnh mẽ nhất chính là giúp bọn họ tranh đoạt long Ÿ kia.
Nhưng trong lòng Khương Vọng cũng có lo lắng.
Hắn nhìn Trọng Huyền Thắng nói: "Nếu ta giúp Khương Vô Tà tranh hoàng vị, sẽ không ảnh hưởng đến huynh chứ?"
Trọng Huyền Thắng cười, lắc đầu nói: "Huynh giúp ai cũng sẽ không ảnh hưởng đến ta, bởi vì Trọng Huyền gia chúng ta tuyệt đối không tham dự tranh vị. Dù chúng ta thân như huynh đệ, người bên ngoài cũng không có khả năng đặt lựa chọn của huynh trên người ta."
Điều kiện tiên quyết khi hắn ta nói lời này thật ra là sau khi Khương Vọng tham dự đoạt đích của hoàng thất Tê Quốc, cho dù gặp được tình huống thế nào, cũng sẽ không kéo Trọng Huyền Thắng xuống nước. Mà với quan hệ của Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, chuyện này rất dễ dàng làm được. Ví dụ như Khương Vọng gặp được thủ đoạn nào đó của hoàng tử, hoàng nữ khác, lại lấy danh nghĩa của mình, mời Trọng Huyền Thắng cứu hắn. Chỉ cần Trọng Huyền Thắng cứu, thì hắn ta sẽ bị lôi xuống nước.
Nhưng Trọng Huyền Thắng rất rõ ràng Khương Vọng là hạng người gì, biết trong lòng người ta tự có tiêu chuẩn. Cho nên hắn ta mới có thể nói một cách bình thản, sẽ không bị ảnh hưởng.
"Ta biết"
Khương Vọng dứt lời liền đứng dậy.
Tuy rằng cách ngày Hải Tế còn rất xa, nhưng rốt cuộc càng sớm hoàn thành chuẩn bị thì càng tốt.
Đặc biệt là những chuẩn bị này, thậm chí hắn cũng không thể xác định có tác dụng hay không.
Càng hiểu rõ Điếu Hải Lâu, càng có thể cảm thấy gian nan.
"Vọng ca nhi nói chuyện xong là đi, cũng chưa từng về biệt phủ Hà Sơn nghỉ chân" Nhìn cửa phòng đóng lại, Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Gánh trách nhiệm quá nặng cho chính mình À+ s1% rồi.
Hắn ta dùng tay chống đầu, vỗ nhẹ.
"Nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới là Khương Vọng. Không phải sao?"
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Thập Tứ: "Tại sao nàng không nói chuyện?"
Thập Tứ chậm rãi đi tới, lấy tay của hắn ra: "Ít vỗ đầu thôi, sẽ rụng tóc."
Nàng và Khương Vọng xem như quen biết, quan hệ cũng coi là tốt.
Nhưng từ đầu đến cuối, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy Trọng Huyền Thắng, trước sau là tiểu nữ hài giấu mình trong khôi giáp, nghĩ muốn bảo vệ Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng là mối bận tâm đầu tiên của nàng, là nỗi nhớ nhung hàng đầu của nàng.
Khương Vô Tà làm chủ nhân Dưỡng Tâm Cung, lại không thường ở Dưỡng Tâm Cung, ước chừng là cảm thấy trong Tề vương cung quá áp lực, hoặc làm việc không thuận tiện lắm.
Tóm lại nơi hắn ta thường ở nhất, thật ra lại là Ôn Ngọc Thủy Tạ.
Chính là Ôn Ngọc Thủy Tạ mà Hứa Tượng Càn hay đi "Sưu tầm dân ca" kia, nghe nói rất có khả năng kích phát linh cảm cho người ta, rất thơ mộng.
Năm ngoái, vì tu luyện đạo thuật Bát âm Diễm Tước, Khương Vọng đã đi hết bốn đại danh quán, lần lượt hưởng qua Bát âm Trà, cũng không xa lạ gì với nơi này.
Bốn đại danh quán có thể trở thành thánh địa phong nguyệt độc nhất trong ba trăm dặm thành Lâm Tri, áp đảo hoa thơm cỏ lạ, đều có chỗ dựa sau lưng.
Trên thực tế, vị mà Ôn Ngọc Thủy Tạ cậy vào phía sau, chính là Khương Vô Tà. Chủ nhân trên danh nghĩa của nhà thủy tạ này, mỹ danh oanh động thành Lâm Tri, Tần Liễm, chính là nữ nhân của Khương Vô Tà.
Ừm, là một trong số đó.
Hoàng tử kinh doanh thanh lâu, nói ra không dễ nghe, cho nên Khương Vô Tà cơ bản ẩn ở phía sau.
Chuyện này, người bình thường không được biết, nhưng đối với nhân vật như Trọng Huyền Thắng, đương nhiên không phải bí mật.
Rời đi Thanh Tâm tiểu trúc, Khương Vọng như xe nhẹ chạy đường quen, chạy thẳng tới Ôn Ngọc Thủy Tạ.
Nói là xe nhẹ chạy đường quen, có vẻ như hắn là trưởng ban nào đó trong sân phong nguyệt, không quá phù hợp với tác phong đứng đắn của người họ Khương nào đó. Nhưng trên thực tế, hắn quả thật rất quen thuộc...
Đương nhiên. Đều do Hứa Tượng Càn.
Mới vừa vào cửa không bao lâu, hắn lại bị một vị phụ nhân xinh đẹp nhận ra: "Ôi, Khương công tử, ngài đã thật lâu không đến, vẫn phong lưu phóng khoáng, hơn người như thế!"
Khương Vọng không có ấn tượng với nàng ta, nhưng dường như nàng ta phụ trách nghênh đón khách, tiễn khách ở Ôn Ngọc Thủy Tạ này, âm thanh mềm mại: "Không biết bây giờ đang hồi tưởng vị cô nương nào?"
Hắn tới đây mấy lần, đều là vì Bát âm Trà. Mỗi lần hoặc là Hứa Tượng Càn hô bè dẫn bạn, hoặc là Trọng Huyền Thắng gióng trống khua chiêng. Khương Vọng quen tới đây khiêm tốn thưởng thức trà, suy nghĩ đạo thuật.
Mà không ngờ, còn có thể bị mỹ phụ này chú ý đến, đồng thời còn có thể nhận ra hắn sau một thời gian lâu như vậy.
Không thể không nói, Ôn Ngọc Thủy Tạ không hổ là bốn đại danh quán, thật sự dễ nhận thấy sự cao minh khắp nơi.
""À" Khương Vọng thuận miệng trả lời: "Ta tìm Tần cô nương"
Sắc mặt mỹ phụ trung niên này rõ ràng thay đổi: "Công tử chớ có nói đùa."
Khương Vọng biết gây ra hiểu lầm, vội vàng nói: "Không phải, không phải, ta tìm Tân cô nương, là vì tìm bạn của Tần cô nương?
là Bạn của Tần Liễm đương nhiên chính là Khương Vô Tà.
Làm nhân vật phụ trách nghênh đón khách, tiễn khách của Ôn Ngọc Thủy Tạ, mỹ phụ trung niên này đã nhận ra Khương Vọng, đương nhiên cũng có thể hiểu sức nặng của Khương Vọng. Dù sao đây cũng là thiên kiêu của Đại Tề, có tước có chức. Hiện tại đã loá mắt, tương lai càng có hỉ vọng.
Nếu không, người bình thường nói ra câu Khương Vọng vừa nói kia, nàng ta đã sớm gọi người đến loạn côn đánh chết rồi.
"Không biết vị công tử kia có rảnh rỗi hay chăng" Mỹ phụ nhân địu dàng thi lễ, thân như cành liễu vịn gió, nhu mà mềm: "Cho ta đến hỏi một tiếng?"
"Làm phiền rồi." Khương Vọng rất hiểu chuyện lấy ra một viên Đạo Nguyên thạch, đưa tới.
Chỉ e vật vàng bạc rất khó đánh động người ở Ôn Ngọc Thủy Tạ này.
"Không làm chính sự gì, thì không cần trả tiền" Mỹ phụ lật tay, nhẹ nhàng đẩy về theo tay của hắn, ngón tay trắng thon dài, như có như không xet qua trên mu bàn tay hắn.
Nàng ta phong tình vạn chủng nhìn hắn một cái: "Trừ khi, ngươi muốn phát sinh chút chuyện gì cùng ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad