Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1616: Nếu gặp hồng nhạn

Chương 1616: Nếu gặp hồng nhạn
(Hồng nhạn: vừa có nghĩa là ngỗng thiên nga, vừa có nghĩa là thư tín.)
Trên chân y sinh gió, vừa mới dứt lời đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này, Hách Liên Vân Vân mới mỉm cười nhìn về phía Triệu Nhữ Thành, lại hỏi: "Ngươi quan tâm ta sao?"
Triệu Nhữ Thành rất am hiểu cách xử lý những trưởng hợp như này, cho nên cũng không tới mức ngượng ngùng.
Thế nhưng cũng không có tâm trạng thuận nước đẩy thuyền.
Chỉ nói với giọng đầy thâm ý: "Ta chỉ sợ ngươi quá ngây thơ, nghĩ một số chuyện quá đơn giản. Mặc dù thân phận của ngươi rất tôn quý, thế nhưng không phải chuyện gì cũng có thể trợ giúp một cách tùy tiện. Chưa chắc đã tự do bằng Vũ Văn Đạc."
Hách Liên Vân Vân nháy mắt, cười nói: "Từ giờ trở đi, trong mắt của ta, ngươi lại càng đáng để yêu."
Nàng ta chắp tay sau lưng, quan sát Triệu Nhữ Thành, nói: "Có một số việc, hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết. Thế nhưng, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết là, quyết định thay đổi Kim Qua tại Hoàng Hà Hội, lại không ảnh hưởng tới gia tộc Hách Liên của ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là ngươi còn mạnh hơn so với Kim Qua."
Triệu Nhữ Thành nhìn nàng ta, sau đó nói: "Ta nghĩ, tự tin của ta cũng tương đương với sự tự tin của ngươi."
Hách Liên Vân Vân nói: "Như vậy, chọn ngày không bằng đụng ngày...
Đã chém giết tại biên hoang lâu như vậy, đối với chiến đấu mà nói, Triệu Nhữ Thành không sợ hãi chút nào. Hắn ta cũng đã có chuẩn bị tâm lý muốn chiến đấu với Kim Qua một trận, cất bước đi ra ngoài.
"Hôm nay chúng ta đính hôn đi!"
Triệu Nhữ Thành suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Hách Liên Vân Vân che miệng cười nói: "Đùa ngươi mà thôi."
Triệu Nhữ Thành thở dài một hơi, tiếp tục đi ra ngoài.
Hách Liên Vân Vân bước nhanh tới bên người hắn ta, nói tiếp:
"Ta đường đường là hoàng nữ của Đại Mục đế quốc, đương nhiên không thể đính hôn một cách qua loa như vậy được. Dù gì thì ngươi cũng phải dùng mười ngàn con trâu, mười ngàn con dê cõng mười ngàn thớt vải, gọi thêm mấy anh hùng hảo hán đi cùng, vậy mới nở mày nở mặt tới đón ta chứ?"
Triệu Nhữ Thành:...
Hiện tại hắn ta chỉ muốn đại chiến với Kim Qua một trận mà thôi.
"Được rồi được rồi... Hách Liên Vân Vân vẫy tay, nói: "Đi, bản công chúa dẫn ngươi đi tìm Kim Qua"
Trong gió đêm tại đài Quan Hà, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trải qua trận náo loạn đêm nay, song phương có vẻ như quen thuộc hơn chút... khi trước vẫn là Hách Liên Vân Vân đơn phương mong muốn mà thôi.
Từ trước tới nay, Triệu Nhữ Thành luôn là người chôn sâu cảm xúc của bản thân, rất cố gắng làm cho chính bản thân mình trở nên bình thường.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Hắn ta thuận miệng nói: "Đúng rồi, tại sao hôm nay ngươi lại tới?"
Hách Liên Vân Vân cười nói: "Có chuyện muốn tìm Vũ Văn Đạc""
Đương nhiên nàng ta sẽ không nói, nàng nghe nói Triệu Nhữ Thành tìm tới Vũ Văn Đạc muốn uống rượu hoa, chuyên môn chạy tới "bắt gian" đây.
Triệu Nhữ Thành nói: "Vậy...
"Hiện tại không có việc gì cả!" Hách Liên Vân Vân rất vui vẻ, giọng nói cũng thanh thúy hơn, giống như chuông bạc lay động trong gió.
Hầu như là thể hiện rõ... "Chuyện duy nhất để ta tìm tới Vũ Văn Đạc, chính là ngươi."
"Ta có một vấn đề." Triệu Nhữ Thành vội vã chuyển đổi chủ đề, hỏi: "Vân điện hạ, thân phận của ngài tôn quý như thế, mỗi ngày đều không phải làm chuyện gì cả sao?"
"Đương nhiên là ta đã làm xong việc rồi mới tìm tới ngươi chứt"
Hách Liên Vân Vân nói với giọng kiêu ngạo: "Yên tâm! Hách Liên Vân Vân này lòng mang chí lớn, không phải là kẻ chỉ biết trầm mê sắc đẹp."
Triệu Nhữ Thành liếc qua.
Đúng là "chí hướng rộng lớn" mà.
"Chúng ta vẫn nói về Kim Qua đi" Triệu Nhữ Thành nói.
"Được rồi!" Hách Liên Vân Vân rất phối hợp.
"Hắn ta là loại người gì?"
"Hắn ta xấu hơn ngươi nhiều!"
"Nói những chuyện ta không biết ấy, được chứ?"
"Vậy nói về Thương Minh?"
Thương Minh - hiện thế thần sứ, cũng là một nhân vật thần bí mà đầy truyền kỳ.
Là thiên kiêu đứng đầu của Mục quốc trong vòng ba mươi tuổi.
Triệu Nhữ Thành đã trà trộn vào đội ngũ của Mục quốc lâu như vậy rồi, vậy mà chưa từng gặp mặt bao giờ.
Hắn ta vốn chỉ muốn nói sang chuyện khác mà thôi, cũng không muốn có được tình báo gì về Kim Qua. Muốn dùng thực lực chân chính của mình lấy được danh ngạch này, như vậy mới không nợ Hách Liên Vân Vân quá nhiều.
Cho nên nói: "Cũng có thể"
Hách Liên Vân Vân lập tức nói: "Đẹp trai hơn Kim Qua chút, thế nhưng vẫn không đẹp trai bằng nguoi."
Triệu Nhữ Thành hơi đau đầu, nói: "Vân điện hạ, có thể nói cụ thể hơn hay không?"
Hách Liên Vân Vân ngẫm nghĩ, nói: "Đại khái thì Thương Minh đẹp trai hơn Kim Qua mười một tên Vũ Văn Đạc, thế nhưng kém ngươi khoảng ba mươi mốt tới ba mươi ba tên Vũ Văn Đạc."
Thật sự là rất cụ thể.
Thậm chí còn có cả sai số nữa chứ!
Triệu Nhữ Thành dở khóc đổ cười.
Thế nhưng...
Hắn vẫn đi theo Hách Liên Vân Vân, bước tiến trong màn đêm.
Đặt tay lên ngực của mình.
Cảm giác đau khổ, có vẻ, được giải tỏa một chút xíu.
Hách Liên Vân Vân đứng ngoài một lều trại hoa lệ, cảm nhận được ngọn gió tự do trên đài Quan Hà. Mà trước mặt nàng ta, là một bóng đen nửa quỳ, yên tĩnh, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ánh đèn lay động chiếu lên lều trại, giống như một con quỷ quái giương nanh múa vuốt vậy.
Quyết đấu bên trong do Tế ti Kim Miện Na Ma Đa chủ trì, mấy người Vũ Văn Đạc, Na Lương cùng Thương Minh đều ở bên trong xem chiến.
Là hoàng nữ của Đại Mục, Hách Liên Vân Vân tuyệt đối không can thiệp vào kết quả.
Nàng cũng có giới hạn của mình.
Ví dụ như nàng ta có thể để Triệu Nhữ Thành có cơ hội cạnh tranh Hoàng Hà Hội, có thể để Kim Qua không thể không tiếp nhận khiêu chiến trước giờ thi đấu, có thể để cho Na Ma Đa đi ra chủ trì quyết đấu vào lúc nửa đêm...
Thế nhưng nàng ta sẽ không tiết lộ thực lực của Kim Qua cho Triệu Nhữ Thành biết, càng không ép Kim Qua nhận thua.
Nàng ta rất tôn trọng quyết đấu, cũng tôn trọng kết quả của một trận quyết đấu công bằng.
Đây là truyền thống của thảo nguyên, cũng là tỉnh thần mà gia tộc Hách Liên cần phải duy trì.
Nhưng...
Điều gì đã tiếp can đảm cho những người kia, để bọn họ không có bất cứ lòng kính sợ nào đối với Vương đình chí cao chứ?
Hách Liên Vân Vân chuyển đời ánh mắt, nói với giọng bình thản:
"Tìm ra kẻ đã tặng quà cho Triệu Nhữ Thành, băm nuôi sói"
Bóng đen nửa quỳ kia không nói lời nào, ẩn vào trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad