Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1861: Sự việc ở trấn Thanh Dương

Chương 1861: Sự việc ở trấn Thanh Dương
Đầu tiên, nó sẽ phá hoại uy tín của người lãnh đạo, sau đó sẽ là phá hoại cảm giác an toàn của bách tính sống trong trấn.
Thật ra cái loại sự việc lật hòm đổ tủ này, bản thân nó đã là một ví dụ rõ ràng cho việc phá hoại rồi, khó mà tránh khỏ cảnh tượng gà bay chó sủa.
Những người ở bên trong tấn Thanh Dương đều bị cấm túc, cả tòa trấn Thanh Dương này đều bị mở rộng hoàn toàn bởi đội ngũ tìm kiếm lục soát dũng mãnh này.
Trọng Huyền Thắng cũng không đi đâu xa cả, chỉ chăm chăm đi theo phía sau lưng Trương Vệ Vũ, thỉnh thoảng lại nói chen vào một vài câu:
“Ai da, lão trượng, nhớ ghi lại một chút nhé, nếu như trong nhà mất mát cái gì, tài sản hay là đạo nguyên gì đó, thì cái tới tìm Lại bộ lang trung nhận bồi thường nhé!”
“Tới, tới tới, mau mau tránh ra nhường vị trí cho Trương gia. Ngươi, đúng rồi ta nói chính là ngươi đó! Làm cái gì thế hả? Thấy Trương gia đi tới mà không tránh đường cho Trương gia hả? Ngươi có phải có ý chống đối phải không? Ngươi là người ở đâu? Tên họ là gì? Nghề nghiệp ra sao? Có mục đich gì không thể để cho người khác biết hay không?”
“Ha, cẩn thận ánh mắt của ngươi đó!”
“Đèn cũng đều đã sáng lên rồi, đem đồ vật đáng tiền, à không, đem tội chứng bày ra đây! Nếu không, hôm nay ta nhất định sẽ cho các ngươi biết thế nào là sự lợi hại của Trương gia!”
Trương Vệ Vũ biết rất rõ, cái danh tiếng “cẩu quan” này của y ở trấn Thanh Dương nhất định là sẽ mãi rửa không sạch được rồi...
Cái tên này đánh không được, mắng cũng không được, hết lần này đến lần khác giống hệt như keo da chó, dính chặt ở trên người không thể nào bứt ra được.
Hết lần này đến lần khác y như thế, y không thể nào không buông tha ý định làm “binh sĩ tiên phong” của mình, trầm mặc quay trở lại bên trong trấn đình, suy nghĩ không bằng hỏi một chút, không chừng còn thu được một chút thông tin hữu ích.
Y không nghĩ tới, lại có một thân ảnh gầy yếu ngăn trở ở trước mặt y.
Sắc mặt của Trương Vệ Vũ không dễ coi một chút nào: “Ngươi còn muốn làm gì?”
Độc Cô Tiểu rũ mí mắt, rất nghiêm túc giải thích: “Đây là vị trí của Khương tước gia nhà ta, cho dù vào thời điểm ngài ấy không ở đây, nó cũng đều để trống, cũng không có ai có thể ngồi lên đây được.”
Trương Vệ Vũ giận đến phát cười, chỉ chỉ Độc Cô Tiểu, nói với thủ hạ đứng hai bên của mình: “Chỉ là một đình trưởng nhỏ nhoi mà dám ba lần bốn lượt đứng ra ngăn cản người thi hành công vụ, có thể thấy Khương Vọng cái người này bình thường kiêu căng đến mức nào!”
Trọng Huyền Thắng từ xa vẫy tay một cái, một cỗ lực lượng cường đại nổi lên đem Độc Cô Tiểu giống con tiểu cường này lôi kéo ra xa: “Ngươi thật là to gan! Chỉ là một đình trưởng nho nhỏ mà dám ngăn cản người thi hành công vụ! Ngươi phải biết rằng, Triều nghị đại phu Trần đại nhân đã từng nói một câu, luật vô cám chỉ tức tự do! Ngươi có hiểu ý của câu nói này không? Có nghĩa là trong luật mà không quy định thì có thể tự do mà làm. Có điều luật nào quy định, Lại bộ lang trung không thể ngồi lên vị trí này không? Trương đại nhân thế nhưng là kiện tướng đắc lực của Trần đại phu đó. Đứng nói là một vị trí nhỏ nhoi ở trấn Thanh Dương này, cho dù có muốn đi lên, đi lên nữa! Hắc! Nếu nói muốn ngồi thì chính là có thể ngồi!”
Trọng Huyền Thắng mới nói được một nửa, Trương Vệ Vũ đã đặt mông ngồi ở ghế bên cạnh, không cưỡng cầu ngồi ở vị trí chủ đạo nữa.
Câu nói nguyên bản của Trần Phù chính là “luật vô cấm chỉ tức tự do, đức vô quy thúc đều có thể hựu”*, ý nghãi gốc là muốn đề cập đến biên giới của đạo đức và luật lệ.
*trong luật mà không cấm thì cứ tự do mà làm, nếu không có sự kiềm chế của đực hạnh thì có thể khoan dung tha thứ hết thảy.
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại cố ý cắt câu dể nói, xuyên tạc ý nghĩa vốn có, nên y cũng không có cahs nào để tiếp lời được.
Y ngồi xuống ghế, liền nói: “Bây giờ bổn quan sẽ tự mình tra án!”
Ý của câu này cực kỳ rõ ràng, ý là nếu như Trọng Huyền Thắng nếu còn tùy ý nói chen vào nữa thì chính là chở ngại công vụ. Y cũng không ngại dùng luật pháp của Đại Tề để đè ép một chút đâu.
Tứ phẩm thanh bài Mã Hùng không biết đã tiến vào bên trong trấn đình từ bao giờ, nhưng mà hắn ta chỉ im lặng tìm một vị trí mà ngồi xuống, sau đó động cũng không động, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi im phăng phắc.
Cái kiểu sự việc khó xử như thế này, hắn ta tra ra được cái gì cũng không tốt, mà không tra ra được cái gì cũng không tốt. Nếu như Trương Vệ Vũ đã có ý tự mình tra án thì hắn ta cũng ngoan ngoãn vui lòng mà rút lui xuống. Dù sao nhiệm vụ chính của hắn ta lần này là giám sát Trương Vệ Vũ – mặc dù đối với sự việc “giám sát” lần này Trọng Huyền Thắng đã làm được cụ thể còn đúng chức trách hơn cả hắn ta.
Trương Vệ Vũ cũng không để ý đến hắn ta, chỉ ngước mắt nhìn Phạm Thanh Thanh hỏi: “Nghe nói ngươi xuất thân là người dân cùng biển?”
Phạm Thanh Thanh trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, đúng là như vậy. Thảo dân vốn là người của Ngũ Tiên Môn, nhưng mà không may có kẻ ác đến phá hoại, may mà có Khương tước gia thu vào, nên thảo dân thường tu sửa cung điện cùng với ngài ấy ở trấn trên, đếm đi đếm lại cũng đã qua mấy tháng rồi.”
Lời nói ra tất nhiên đều là thật, nhưng lại không dấu vết để lộ ra rằng quan hệ của Phạm Thanh Thanh nàng ta với khương tước gia cũng không phải thân tín.
“Cao thủ Nội Phủ cảnh có kinh nghiệm phong phú như ngươi, cũng không giống như một nhân tài mà một trấn khu nho nhỏ có thể có đủ khả năng để lưu lại.” Trương Vệ Vũ tất nhiên có thể nghe ra được người nữ nhân này không trung thành giống như Độc Cô Tiểu, y nhìn nàng ta, ánh mắt mang ý khích lệ nói: “Vậy ngươi sau này có tra ra kẻ ác tiêu diệt tông môn của ngươi năm đó là ai chưa?”
Phạm Thanh Thanh cũng không phải là một người trẻ tuổi mới ra khỏi nhà trẻ, cũng đã từng làm tới vị trí trưởng lão trong tông môn cũ, thì chắc chắn sẽ không bị dao động bởi mấy thứ ám thị như thế này.
Thế là nàng ta chỉ lắc lắc đầu, một mặt đầy khổ não mà nói: “Thảo dân sức mỏng, hoàn toàn không có khả năng tra ra được cái gì.”
Nàng ta chắc chắn sẽ không vì Khương Vọng mà cúc cung tận tụy, nhưng cũng sẽ không dám cố ý hãm hại Khương Vọng ở trước nhiều người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad